Thứ Năm, 12 tháng 3, 2009

Năm Giáo dục Gia Đình: Làm sao giúp con em chúng ta thoát khỏi cảnh học hành dối trá?


bài của Alfonso Hoàng Gia Bảo


Đem chuyện tình tư của người khác ra bàn thảo ở chốn công là việc làm đòi hỏi sự thận trọng, dù người ấy có là kẻ đã từng gây khổ đau cho chúng ta. Với ông Hồ Chí Minh (HCM) cũng vậy. Đắn đo, nhưng cuối cùng tôi cũng đành phải đem cái chuyện chẳng đặng đừng này ra viết. Bởi im lặng mãi sao được khi thấy hôm nay con cháu chúng ta đến nhà thờ để được dạy rằng “Chúa là Đàng, là Sự Thật…” và thực tế cuộc sống cũng chỉ trong Sự Thật con người mới tìm thấy Chân – Thiện – Mỹ, thì ngay ngày mai khi cắp sách đến trường, chúng không thể thoát khỏi việc bị thầy cô bắt chiêm ngưỡng ông Hồ như một thánh nhân, với thứ “đạo đức HCM” mà ngày nay chúng ta biết quá rõ, tình tư của ông ta chỉ toàn những chuyện bỉ ổi!


Càng đáng lên án hơn nữa trong lúc nhà cầm quyền buộc con em chúng ta phải ‘lặn hụp’ trong môi trường học tập đầy giả dối phải sửa chữa và thay đổi ‘xoành xoạch’ làm khổ sở nhiều triệu phụ huynh học sinh cả nước, thì họ lại tìm cách gởi con em mình sang các nước tư bản để học những điều hay lẽ phải. Thậm chí chúng còn dùng cả tiền ngân sách tức tiền thuế của chúng ta hoặc bằng tiền tham nhũng để chi trả cho việc ăn học của con cái họ ở ngoại quốc. Thử hỏi còn điều gì bất công, phi lý, đau lòng hơn?


Thấy những điều sai trái mà không dám lên tiếng phản đối, cứ im lặng để mặc tình trạng đầu độc tuổi thơ kéo dài năm này sang năm khác, người lớn chúng ta chắc chắn không thể không có lỗi với các em.


Về phần đạo, các Đấng bậc Giáo hội có nên xem xét cần có thêm những hướng dẫn, biện pháp đấu tranh gì trước mắt để bảo vệ các em thiếu nhi trong họ đạo mình chống lại những sự dối trá ấy? Nếu không, những gìờ giáo lý, những buổi sinh hoạt thiếu nhi học lời Chúa ít ỏi của các em mỗi tuần liệu có trở nên vô nghĩa?


I. Từ chuyện của Fidel đến chuyện của HCM




Christine Toomey (phải) cùng con gái tại VN tháng 1/2008 (The Sunday Times)


Nhân kỷ niệm 50 năm quốc khánh Cuba hôm 1/1/2009, BBC Vietnamese có bài viết “Đời tư trong bóng tối của Fidel Castro”, trích thuật lại từ bài “The life and loves of Fidel Castro” của nữ ký giả Christine Toomey trên tờ The Sunday Times kể về một “Fidel đa tình” nổi tiếng chẳng thua kém gì một “Fidel vĩ đại” của nước Cuba.


Thật ra, bài báo trên cũng không đưa ra thêm điều gì mới, ngoài việc có lẽ đây là lần đầu tiên chuyện tư tình của một lãnh tụ cộng sản ‘gộc’ bị đem ra công khai trên báo ngay khi ông này còn sống. Nhưng cũng nhờ có mẩu chuyện về ‘đồng chí Fidel kính mến’ này, mà sau khi đọc xong nó mọi người Việt ắt sẽ phải liên tưởng ngay đến cuộc đời ‘vì dân vì nước’ của một ‘đồng chí đáng kính mến’ khác, đó chính là Hồ Chí Minh, để rồi tự hỏi, chừng nào thì chiếc mặt nạ của vị “cha già dân tộc” này cũng sẽ bị rơi rụng như Fidel?


Sở dĩ chuyện ‘vụng trộm ái tình’ của ông HCM cho đến nay vẫn còn nằm ngoài mục tiêu của báo chí nước ngoài, không phải vì họ thiếu thông tin hoặc thiếu chú ý. Tác giả bài báo viết về Fidel, nữ ký giả Christine Toomey cũng đã từng đến VN nhiều lần. Lần gần đây nhất là chuyến đi 10 ngày hồi đầu năm ngoái. Chuyện tư tình của Fidel đã được bà quan tâm đến từng chi tiết nhỏ như thế thì chuyện vợ con của ông HCM chắc cũng khó lòng nằm ngoài ‘vùng phủ sóng’ của bà, không chừng bà còn biết nhiều chuyện thâm cung bí sử hơn cả chúng ta cũng nên? Nhưng chưa đụng đến có lẽ do họ tôn trọng khi chưa thấy người con rơi nào của ông ta lên tiếng đòi quyền làm con như Fidel, mà bà chưa buồn ‘đụng’ đến.


Từ lâu ở trong nước, chuyện tình tư của ông Hồ bị xem là chuyện kiêng cữ. Chính quyền tất nhiên cũng rất muốn luôn ém nhẹm mọi sự lỡ làng của ông ta, nhưng kẹt nỗi giữa thời buổi thông tin điện tử ngày nay, ‘ngăn sông cấm chợ’ chỉ còn là dĩ vãng và hoang tưởng.


Chính vì vậy, không phải tự nhiên mà ông Nông Đức Mạnh lúc mới lên làm tổng bí thư 7 năm về trước, đã phải vội ưu ái dành cho tờ TIME một cuộc phỏng vấn riêng nhằm giải tỏa bớt những lời đồn đoán ông ta là con ruột của HCM. Có lẽ vì sợ phải đối mặt với những ánh mắt xăm soi ‘xem ông tân TBT giống HCM chỗ nào’ hoặc những lời dị nghị ‘con rơi, con rớt, con vua rồi lại làm vua’ v.v… chẳng lấy gì là vinh dự từ cửa miệng thế gian.


Việc một lãnh tụ cộng sản ‘gộc’ lại đồng ý để cho báo Mỹ phỏng vấn về đề tài ‘nhạy cảm’ như vậy là chuyện cực hiếm, đủ cho ta thấy chính ông TBT họ Nông cũng nhận thức được tầm vóc quan trọng của vấn đề ‘vợ con ông Hồ’.


Đề tài này ở vào cuối phần phỏng vấn và xem cái cách phóng viên Kay Johnson nhập vai công an để thẩm vấn ông Mạnh về mối liên hệ ruột thịt với ông HCM, rõ ràng nữ ký giả Kay Johnson tin chuyện này là có thật nên mới dồn ép ‘đối phương’ để hy vọng trong khoảng khắc bị ‘ép sân’ vì lúng túng mà ông ta hé lộ ra điều gì chăng.


….


TIME: Suốt sự nghiệp chính trị của ông đã có khá nhiều tin đồn thổi. Trong chiều hướng đổi mới và trong sáng, xin ông cho chúng tôi biết rõ ràng: Hồ Chí Minh có phải là cha đẻ của ông hay không?


- Mạnh: (Tặc lưỡi) Tôi cần phải lập lại và khẳng định điều đó không đúng. Tôi có thể cho bà biết tên của cha mẹ tôi, nhưng họ đã chết cả rồi. Cứ mỗi tháng ba, tôi đều về làng cũ thăm nom mộ phần của cha mẹ. Chị và em tôi vẫn còn sinh sống ở đó. Tôi không hiểu sao lời đồn đại vẫn còn dai dẳng mãi.


TIME: Ngay cả sau Đại hội đảng, trả lời của ông vẫn không rõ ràng khiến người ta vẫn còn nghi ngờ. Thế thì tên của bố đẻ của ông là gì?


- Mạnh: Tên bố tôi là Nông Văn Lai và tên mẹ tôi là Hoàng Thị Nhi. Thông tin này không khó kiểm tra đâu. Về làng tôi thăm hỏi, họ cũng sẽ nói với bà như thế. Nếu người ta cho tôi giống Hồ Chí Minh, tôi nghĩ là trên đời có nhiều người giống nhau thôi (cười).


TIME: Như thế ông không có mảy may liên hệ nào với Hồ Chí Minh?


- Mạnh: Tất cả người Việt Nam đều là con cháu Bác Hồ. Tôi nghĩ cả dân tộc Việt Nam xem Hồ Chí Minh như cha tinh thần, và tôi cũng thế.


TIME: Nhưng không phải là cha ruột?


- Mạnh: Chắc chắn như thế, (Hồ Chí Minh) không phải là bố đẻ của tôi.


Có vẻ như sự nhẫn nhục ‘cắn răng mà cười’ khi bị truy hỏi tới cùng như vậy, đối với một TBT đảng lớn như ông ta là quá sức tưởng tượng! Có lẽ chưa ai dám hỏi thẳng ông ta về những chuyện như vậy trước đó nhưng ông Mạnh phải cam chịu để đổi lấy việc tiếng nói của mình được phép xuất hiện trên một tờ báo tầm cỡ TIME. Chỉ tiếc cho sự hàm hồ “Tất cả người Việt Nam đều là con cháu Bác Hồ”!!! của ông ta.


Câu trả lời ‘thông manh’ lọc lõi này, ở vào địa vị nhân vật quyền lực số một nhưng lại rơi vào hoàn cảnh éo le ‘côi cút’ có dính dáng với một người như ông HCM, bất kỳ ai cũng phải thủ sẵn trong đầu vài câu trong đầu để sẵn sàng đối phó những tình huống bất chợt có thể xảy đến trong giao tiếp.


Nhưng có thật là mọi người VN đều kính trọng ông Hồ không, chắc chắn ông Mạnh phải nắm rõ hơn ai hết, vì làm sao bộ chính trị do ông ta đứng đầu lại không biết hiện trong nước có bao nhiêu ‘quân phản động’!?


Với chúng tôi ông HCM chỉ là kẻ ranh ma và cơ hội. Rà soát lại hết các sách sử kim cổ đông tây, không khó để nhận ra rằng việc cứu nước mình khỏi ách đô hộ ngoại bang mà lại khởi nghiệp bằng con đường làm bồi bếp, thì quả thật chỉ có mỗi ‘anh Ba’ Nguyễn Tất Thành của VN là trường hợp độc nhất vô nhị. Mà từ rày cho đến ngày trái đất này nổ tung ra, chắc chắn thế gian cũng chẳng có vị anh hùng dân tộc nào khác dám ‘noi gương’ anh.


Đảng Csvn bảo con đường ông Hồ đi là sáng suốt, nhưng chúng tôi lại thấy chuyện “tìm đường cứu nước” kiểu của ông Hồ trên chiếc tàu Pháp từ bến cảng Nhà Rồng vào đầu thế kỷ trước, có khác gì việc ngày nay những người dân nghèo ở các tỉnh lên Sàigòn lập nghiệp bằng nghề lao động chân tay và buôn thúng bán bưng?


Họ chỉ có thể kiếm tiền giúp cho gia đình ở quê nghèo sống qua cơn khốn khó nhưng chắc chắn không ‘có cửa’ đem về vinh quang và tương lai sáng lạn về cho dòng họ bằng các em sinh viên đến đây lo chuyện học hành, trau dồi kiến thức.


Nhìn lại lịch sử chúng ta cũng thấy qui luật này được chứng minh hết sức rõ ràng. Sở dĩ Ấn Độ nhẹ nhàng thoát khỏi ách đô hộ của người Anh mà chẳng tốn nhiều máu xương như VN, chính là nhờ họ có một Mohandas Karamchand Gandhi. Sống gần như cùng thời HCM và có hoàn cảnh bị đô hộ giống như VN, nhưng Gandhi sang Anh không phải để làm bồi bếp như ‘anh Ba’ mà để học làm luật sư.


Tôi nhớ đã có lần đọc được đâu đó tài liệu tiết lộ chuyện HCM từng bị một trường Pháp từ chối không cho học vì vấn đề lý lịch không rõ ràng sao đó (?). Không biết đầu đuôi chuyện này ra sao, nhưng nếu HCM thật sự là người có đủ những phẩm chất trở thành lãnh đạo và cũng được đào tạo để trở thành trí thức như ‘Thánh Gandhi’, chắc chắn việc đấu tranh giải phóng của ông ta đã không thể chọn con đường sắt máu và bạo lực mà chúng ta chỉ thường hay gặp ở những bạo chúa hoang dâm, kém tài ít đức.


Thánh Ganhdi không cần cầu cạnh Liên Xô, Trung Cộng viện trợ súng đạn, không cần chủ nghĩa xã hội mà chính nhờ sự hiểu biết uyên thâm xã hội tư bản Anh, Gandhi đã đánh thẳng vào ‘tử huyệt’ yêu chuộng tự do nhân quyền của xã văn minh Phương Tây này, cuối cùng người Anh cũng đành phải ‘chào thua’ ông ta và phải trao trả lại độc lập cho dân Ấn. (Hà Nội sau này mới biết ứng dụng nó vào phong trào phản chiến tại Hoa Kỳ và hương Tây thập niên 70s khiến Mỹ phải rút quân khỏi VN thì đã quá muộn!).


Trong khi đó, ông HCM lại đi rước bầy voi voi quốc tế về giày xéo mồ tổ! Dùng súng đạn Nga Tàu để biến VN thành bãi chiến trường. Chúng tôi đã nói nhiều lần, hai con đường giải phóng dân tộc ấy khác xa nhau về hiệu quả lắm, xin ông Mạnh nhớ kỹ điều này chớ vội vơ đũa cả nắm, không phải ai cũng ngưỡng mộ HCM cả đâu!


Trở lại cuộc phỏng vấn, biết rõ ông Mạnh là tay dối trá và nói năng hàm hồ nên khi phát hành, tờ TIME có vẻ như đã chơi chữ ông ta bằng cách ‘chộp’ lấy mỗi đoạn '…We Don't Want to Keep Secrets Anymore' trong câu trả lời đầu tiên đem đặt tên cho toàn bộ bài viết ‘Chúng tôi không muốn giữ bí mật nữa’ nghe rất lấp lửng và đầy ‘khiêu gợi’ tạo cho người đọc tưởng ông Mạnh muốn ‘bật mí’ chuyện vợ con ông Hồ (mà thật ra lúc này Kay Johnson chưa đả động gì đến ông HCM cả).


Bài này tuy đã cũ nhưng tính thời sự của nó vẫn chưa hết, Quí vị nào quan tâm có thể xem lại bằng cả tiếng Việt lẫn bản gốc tiếng Anh ở đây: http://www.dcvonline.net hay http://www.time.com


II. Trách nhiệm lịch sử?


Nhưng cho dù việc không có chuyện đòi ‘quyền làm con’ này xảy ra, những bí mật về chuyện ‘vợ hờ con tạm’ của ông Hồ thiết nghĩ rất khó thoát khỏi ‘lưới’ lịch sử. Bởi là một nhân vật ‘vĩ đại’ từng gây điêu đứng cho hàng triệu người dân bằng chủ nghĩa cộng sản, cuộc đời ông ta sẽ còn là ‘nguồn hứng khởi’ cho nhiều sử gia đi tìm hiểu.


Sau khi đảng cộng sản LX sụp đổ gần hai thập niên trước, nhiều tài liệu mật liên quan đến ông Hồ cũng đã được tìm thấy nhưng chưa phải đã đầy đủ. Đảng cộng sản TQ và VN chắc chắn cũng không thể trường tồn vĩnh cửu, vì thế còn nhiều bí ẩn chung quanh chuyện vợ con ông Hồ chưa được biết đến.


Và ngoài ra còn phải kể đến nhờ nhiều nguồn thông tin xác thực từ những người thân cận của ông HCM. Như việc ông Vũ Kỳ nguyên là thư ký riêng đã tiết lộ lai lịch lịch đứa con nuôi tên Vũ Trung của ông thật ra là con của ông Hồ, đã khiến chuyện vợ con của ông Hồ không còn là chuyện bịa đặt nữa.


Chỉ hai năm sau khi VN có internet, những thông tin đầu tiên về nhân vật Nguyễn Tất Trung này (hay còn có tên là Vũ Trung) là con ruột của ông Hồ Chí Minh đã thấy bắt đầu xuất hiện trên mạng vào 1997 từ nhiều nguồn khác nữa. Qúi vị có thể tìm thấy chúng như trong cuốn “Ðêm Giữa Ban ngày” của Vũ Thư Hiên hoặc loạt bài “Hãy giải oan nghiệt cho dòng họ Nguyễn Tất” theo đường link sau http://www.vietnamexodus.org/vne/vnenews/thoisu/NTTphan_1.htm.


Lãnh tụ Fidel Castro theo kết luận của Christine Toomey trên tờ The Sunday Times “Đó là một tay tán gái chuyên nghiệp với bao nhiêu con cái ngoại hôn không ai biết”, thế còn ông HCM thì sao?


Được biết “vị cha già” này đã từng ăn ở không chính thức với rất nhiều phụ nữ khác nhau từ lúc mới tập tễnh sang Pháp, sang Nga, Trung Quốc và cho tới lúc ‘mò’ về lại VN vào giữa những năm 40 gần như ở đâu cũng có vợ.


Trong một bài viết ngắn chúng tôi chỉ có thể tóm tắt một vài tên tuổi phụ nữ có liên quan đến cuộc đời ông HCM, được dư luận đề cập nhiều những năm gần đây như sau:


- Với bà Tăng Tuyết Minh. Khoảng 1927-1929 tại Quảng Đông TQ và kết thúc khi HCM trốn sang Hong-Kong. Theo một sử gia người Trung Quốc, sau này khi cách mạng thành công và trở thành chủ tịch nước, ông Hồ Chí Minh có tìm cách liên lạc với Tăng Tuyết Minh, nhưng mọi thư từ đều không tới tay bà.


- Với bà Nguyễn Thị Minh Khai. Năm 1931, lúc còn lưu lại ở Hồng Kông, Nguyễn Ái Quốc hình như bắt đầu một cuộc tình mới với một phụ nữ người Việt Nam trong nhóm cách mạng của ông. Người phụ nữ đó là Nguyễn Thị Minh Khai… Mối quan hệ giữa Nguyễn Ái Quốc và Nguyễn Thị Minh Khai mặc dù không công khai là vợ chồng. Tuy nhiên, một số thư từ và báo cáo mật trong nội bộ Đảng Cộng sản Đông dương đề cập đến Nguyễn Thị Minh Khai như là “la femme de Quoc,” và dữ kiện này cho các nhà sử học Tây phương một chứng cớ để cho rằng hai người có quan hệ tình cảm vợ chồng. Trong một tờ khai lí lịch đảng viên [bằng tiếng Nga] của Nguyễn Thị Minh Khai còn lưu trữ tại Moscow, trong phần gia đình, bản lí lịch ghi chồng là Nguyễn Ái Quốc, nhưng có dấu viết gạch bỏ lời khai này.


- Với bà Nông Thị Ngát. Trước năm 1940 Hồ Chí Minh hoạt động ở rừng Việt Bắc, thời gian nầy Pháp thường truy đuổi tàn quân theo chủ nghĩa cộng sản của HCM. Ông ta phải rút vào rừng sâu ở gần biên giới Viêt- Trung và hang Pacpo. HCM được sự chăm lo của 1 hộ lý tên Nông thị Ngát.( HCM sửa tên cho bà ta là Nông thị Trưng ). Hồ Chí Minh quan hệ với Nông thị Ngát. Năm 1940 bà ta sanh được đứa con trai là Nông Đức Manh đương kiêm Tổng bí thư Đảng cộng sản VN hôm nay.


- Với bà Nông Thị Xuân. Trong thời gian ở nầy ông có để ý đến 1 cô gái Dân tộc Tày tên là Nông Thị Xuân. Năm 1950 Nông Thi Xuân được 14 tuổi. Năm 1956 Hồ Chí Minh được làm chủ tịch nước, lúc nầy Hồ được 66 tuổi và ông ta chỉ thị cho trung ương Đảng đến Cao Bằng rước Nông Thị Xuân về Hà Nội làm hộ lý cho Ông ta. Đến năm 1957 Nông Thị Xuân sanh được 1 đứa con trai đặt tên là Nguyễn Tất Trung.


Ngoài ra, khi ở LX, Nguyễn Ái Quốc tức HCM được Cộng sản Quốc tế “cấp cho” một bà vợ người Nga và hai người đã sinh một người con gái, hồ sơ lưu nầy còn lưu trử ở Moscow và trong cuốn hồi kí ngắn, “Dọc đường gió bụi” ông Trần Trọng Kim viết rằng ông Hồ còn có quan hệ tình cảm và có con với một người nữa tên là Đỗ Thị Lạc.


III. Vì sao phải giả dối?


Thiết nghĩ đối với bất kỳ người đàn ông bình thường nào, bấy nhiêu ‘bà’ cũng đã là quá không bình thường huống gì là lãnh tụ một quốc gia, càng làm lớn càng phải sống có tư cách hơn người dân bình thường.


Chúng ta hẳn vẫn chưa quên vụ tổng thống Bill Clinton mới chỉ có dấu hiệu ‘léng phéng’ với cô nàng Monica Lewinsky thôi cũng đã phải ra tòa tuyên thệ đủ thứ và vụ scandal này suýt biến thành ‘Watergate’ thứ 2 khiến ông B.Clinton phải gãy gánh dọc đường như Nixon.


Chuyện vợ con gian dối của HCM và Fidel đặt ra cho chúng ta câu hỏi, điều lệ đảng cộng sản không hề qui định ai muốn trở thành lãnh đạo phải sống độc thân, vậy vì lý do gì mà họ phải lén lút chuyện vợ con như những thằng ăn trộm? Trong khi với quyền lực và sự ngưỡng mộ của dân chúng trong tay, họ hoàn toàn có thể có vợ đẹp con ngoan như gia đình các lãnh đạo quốc gia khác. Ai bắt họ phải làm thế trong khi có những lãnh đạo sống độc thân thật sự như cố tổng thống Ngô Đình Diệm, thì lại chẳng bao giờ lấy chuyện không vợ con của mình ra gọi đó “đạo đức” hay “vì nước quên mình” hòng lừa bịp dân chúng?


Trong khả năng hiểu biết và suy nghĩ hạn hẹp của người không nghiên cứu về lịch sử, người viết chỉ có thể đưa ra lời giải thích về các ‘lỗ hổng’ của họ như sau:


1./ Vá ‘lỗ hổng’ cho chủ thuyết: Bản chất cách mạng của chủ nghĩa cộng sản đi ngược lại trào lưu tiến bộ chung của nhân loại. Trong lúc càng văn minh con người càng muốn trở nên độc lập thì chủ thuyết này lại đề cao tính ‘đại đồng, bầy đàn’ vì thế mà họ rất thiếu nhân tính trong cách hành xử.


Để ‘dụ’ được dân tin theo buộc họ họ phải núp dưới những lớp vỏ đạo đức nhưng chiếc áo đạo đức không thể khoác lên vai ‘cộng sản chủ nghĩa’ vì cả hai đều là những phạm trù tinh thần trừu tượng rất khó nhìn thấy, khó thuyết phục được những tầng lớp nghèo khổ, ít học. Vì thế mà đảng cs phải ‘hiện thực hóa’ nó bằng các ‘hình tượng’ cụ thể và không còn gì hay hơn bằng chính các lãnh tụ của họ.


2./ Trám ‘lỗ hổng’ cho lãnh tụ: Bản thân các lãnh tụ cộng sản như Fidel và HCM cũng đang rất cần đều điều này. Bởi họ leo lên nắm quyền không bằng con đường tiến thân học vấn mà bằng sự lăn lộn đấu tranh ngoài thực địa. Cũng giống như tất cả các nhà nước cộng sản khác, sự nghiệp của cả Fidel và HCM đều bằng hai vụ cướp họ gọi là “cướp chính quyền”.


Tâm lý chung của con người giàu có và quyền thế sau một quãng đời gian truân, cái mà họ thèm khát nhất và là cái họ sẽ không bao giờ tìm được, đó là tuổi thơ chuyện học hành cùng những giá trị tinh thần khác. Có lẽ vì vậy mà những người này luôn cảm thấy thiếu thốn thậm bất an. Kinh nghiệm của người giàu nhất hành tinh chúng ta hiện nay là bằng chứng của tâm lý này, Bill Gates cũng đã từng ‘đau khổ’ và tỏ vẻ hối tiếc chuyện bỏ học sau khi đã thành tỷ phú ra sao chắc mọi người cũng đã nghe nói. Tình trạng bằng cấp giả tràn làn ở VN cũng xuất phát vì lý do này. Lớp thanh niên xung phong dưới thời ông Võ Văn Kiệt nay đang phủ kín hàng ngũ lãnh đạo thành phố Saìgòn, như Huỳnh Ngọc Sỹ ngày xưa anh hùng đào kênh mương thủy lợi nhưng nay ai nấy đều bằng cấp cử nhân với tiến sĩ quấn đầy người !


Việc tìm cách khỏa lấp ‘tử huyệt’ của các lãnh tụ cộng sản, có thể ví như chuyện các quí bà không mấy xinh xắn thường thích tìm đến các thẩm mỹ viện. Dù rất chăm chút tô vẽ lại cái vỏ bề ngoài cho mình, nhưng vẫn không bao giờ là khuôn mặt, vóc dáng thật của họ, thậm chí có những trường hợp còn trở nên lố bịch, phản tác dụng.


Tấm ảnh chụp ông Hồ chỉ huy dàn nhạc hát bài Kết Đoàn, niềm tự hào về “cha già dân tộc đa tài” (sau đa tình) có thể xem là ví dụ khác.


Ai từng học nhạc đều biết, để cầm được chiếc đũa nhạc trưởng, mọi nhạc sinh phải mất tối thiểu 8-10 năm học trong các trường nhạc. Ông Hồ không học nhạc lấy nửa ngày, sao lại dám ‘vung tay quá trán’? Mục đích của việc ‘lăng xê’ này là gì nếu không phải để bóng trình độ năng lực (một cách lố bịch) của một ông già 70 tuổi? Bạn bè quốc tế nhất là các nước Phương Tây với trình độ thưởng lãm nhạc cổ điển cao họ sẽ nghĩ gì khi được giới thiệu về ông Hồ với vai nhạc trưởng trong tấm hình này trong viện bảo tàng HCM?


Đi đôi với việc xây dựng huyền thoại về tài năng, đức độ trong các xã hội cộng sản, còn có cả một ma trận thêu dệt khác đằng sau những bức màn sắt bưng bít thông tin. Sống trong một cái ao tù không thông với sông lớn, con cá lóc bảo với lũ nòng nọc chúng ta đang ở Thái Bình Dương thì chúng cũng phải tin đó là sự thật.


Khi viết bài này, tôi rất muốn tìm tấm hình HCM chụp chung với một trong số các ‘qúi bà’ của ông ta nhưng không bao giờ tìm thấy như Fidel. Đã có khá nhiều tư liệu hình ảnh ông từ khi còn ở hang Pácbó còn lưu giữ, chẳng nhẽ khi đã làm chủ tịch nước ở giữa Hà Nội mà lại không chụp hình với bà Nông Thị Xuân hay Nguyễn Tất Trung? Vấn đế là tất cả sự thật đã bị chế độ cộng sản che giấu quá kỹ, thậm chí thủ tiêu như chính số phận bà Xuân.


Tóm lại, cũng giống như trong một gia đình, một khi con cái còn tin rằng bố mẹ chúng là những ông bố bà mẹ tốt đã và đang hết lòng yêu thương, lo lắng, hy sinh chăm sóc chúng, thì dù họ có nghèo hèn, sống khổ cực đến đâu, đối với người Á Đông chúng ta vốn luôn xem chữ Hiếu là quan trọng, con cái cũng khó có đứa nào nỡ ruồng rẫy bố mẹ mình. Nhưng lỡ có đứa phát hiện ra rằng bố mẹ chúng xưa vì ăn chơi trác táng mà nghèo một lúc bất bình nào đó lên tiếng bêu rếu phản đối, thì liền bị xã hội lên án là “nghịch tử”. Rất có thể Fidel đã học tập mánh khóe đóng vai ‘bố già dân tộc’ này nơi HCM, vì là dân Châu Mỹ, chắc chắn ông không thể hiểu vai trò quan trọng của tình phụ tử bằng HCM để mà khai thác nó.


Khi xây dựng hình tượng “cha già dân tộc”, đảng Csvn và ông Hồ hiểu rất rõ tác dụng của huyền thoại Phan Đình Giót, Tô Vĩnh Diện các anh hùng “lấy thân mình bịt lỗ châu mai” trong trận Điện Biên Phủ. Nhờ hai hình tượng giả dối này mà Việt Minh đã đẩy được vài ngàn thanh thiên miền Bắc lao vào chiến trường Điện Biên như những con thiêu thân.


Đem đời mình ra làm bia “cha già dân tộc” ông Hồ mất gì? Chẳng mất gì cả, bất cứ khi nào cần phụ nữ cũng đã có thuộc hạ lo lại được tiếng “bác vì lo cho gia đình lớn mà quên gia đình nhỏ của mình” Như vậy ‘bác’ được còn nhiều hơn là mất!


Chính nhờ có nhiều kiểu ‘bánh vẽ’ trên mọi lĩnh vực xã hội miền Bắc những năm tháng chiến tranh, trong đó có cái bánh vẽ rất lớn là về HCM mà chế độ này mới có thể lừa dối gần hai mươi triệu người dân suốt mấy chục năm.


Bởi vậy, sau khi ông Hồ mất, dù rất tốn kém đảng cũng phải làm cái lăng ông thật to chi phí bảo dưỡng cái xác chết hằng năm tốn kém không ít nhưng vẫn phải bám víu vào huyền thoại này. Bởi nếu để mất nó chắc chắn chế độ này sẽ chết theo.


IV. Hậu quả


Tất nhiên người đầu tiên phải lãnh hậu quả từ những chuyện trăng hoa này, không ai khác chính là những người vợ và những đứa con rơi rớt cùng cha khác mẹ chào đời ở khắp nơi của ông ta, chẳng những họ không được ông Hồ công khai nhìn nhận là vợ con, mà ngược lại, ngay đến sự an toàn của cũng bị đe dọa.


Về chuyện này chúng tôi đánh giá HCM còn tệ hơn cả Fidel khi không dám nhìn nhận bất cứ người con nào, trong khi F. Catro ít ra cũng đã thể hiện được vai trò làm cha, tấm hình bên là bằng chứng.




Fidel Castro và con gái Alina Fernandez ngày cưới năm 17 tuổi


Nếu chỉ vì những hậu quả gia đình của họ thôi, chắc chẳng ai thèm bỏ công ra ngồi viết làm gì vì thế gian xưa nay còn có lắm vua dâm ô phóng đãng hơn HCM nhiều lần.


Sở dĩ chúng tôi phải đem vấn đề ‘vợ con của HCM’ ra đây, như đã nói ngay từ đầu bài viết, vì nó không còn là chuyện nội bộ của một gia đình mà bị nhiều người xem là vấn đề lịch sử nghiêm trọng. Nguyên nhân là do chính ông ta đã ‘toa rập’ cùng nhà cầm quyền VN ngay từ lúc còn sống đã thêu dệt nên chuyện “suốt đời sống độc thân để lo cho nước cho dân” lấy đó làm lý do để bắt dân chúng, đặc biệt là các em học sinh, sinh viên cả nước phải học tập gương ‘đạo đức HCM’ nhưng mặt trái của vấn đề này ra sao, như đã trình bày trên, toànlà những chuyện hết sức bỉ ổi !!! Với thế hệ chúng tôi, bây giờ đảng Csvn có đem ông ta ra ‘đánh bóng’ lại vài chục lần mỗi năm họ cũng không thể làm thay đổi được điều gì, vì thế hệ chúng tôi đã biết quá rõ về ông ta. Nhưng vấn đề lại trở nên cấp bách và quan trọng với hàng triệu các em học sinh, sinh viên trong nước là tương lai của cả dân tộc chúng ta. Bởi làm sao có nổi một VN văn minh tiến bộ ngày mai nếu hôm nay các em vẫn bị tiếp tục nhồi nhét muôn điều dối trá? Trong thực tế khi phát hiện ra chuyện vợ lén con lút của HCM, các em sinh viên học sinh sẽ phải đối mặt với những gì? Đã có hai trường hợp xảy ra: 1./ Một anh bạn học gặp tôi kể rằng, con trai anh chắc do tình cờ đọc được một số bài anh copy từ mạng lưu trong máy tính về ông Hồ, khi vào lớp em đã đem chuyện vợ con của ông ta ra hỏi các bạn học xem có ai hay biết chuyện này hay không? Lập tức chuyện này bị mấy ‘cây ăngten’ đoàn viên báo cáo cho ban giám hiệu. Và thế là ngay hôm sau con anh bị giáo viên chủ nhiệm lớp, theo lệnh của nhà trường gọi con anh ta lên văn phòng để điều tra về nguồn thông tin và sau đó họ còn điện thoại cả về gia đình hỏi thăm, làm cả nhà phải một phen lo ‘sốt vó’. Thế đấy! Qua cách đối phó của họ, chúng ta có cơ sở để tin rằng chính nhà trường cũng biết quá rõ về chuyện ‘con rơi - vợ rớt’ của ông Hồ nên mới tỏ ra lo lắng hốt hoảng như vậy. Tuy nhiên kiểu quan tâm ‘hình sự hóa’ vấn đề như vậy đã khiến con em chúng ta và thậm chí cả phụ huynh không khỏi lo lắng. Nhà trường bảo là ‘nhắc nhở’ mà thực chất là hăm dọa “nếu em còn tuyên truyền nói xấu bác Hồ sẽ bị đuổi học!” Thật đáng xấu hổ cho thiên chức nhà giáo của không ít giáo viên, giáo sư ngày nay. Chỉ vì miếng cơm manh áo mà họ sẵn sàng bán tay với đảng bắt con em chúng ta phải lặn ngụp trong môi trường học tập dối trá. 2./ Nhưng nếu các em biết mà vẫn im lặng chấp nhận giống thầy cô, mọi chuyện liệu có ổn không? Thiết nghĩ tình trạng hàng loạt những vụ tai tiếng nhục nhã do các quan chức ‘danh giá’ VN gây ra trên trường quốc tế gần đây chính là câu trả lời chính xác nhất cho sự im lặng của xã hội chúng ta đang sống bấy lâu. Mấy chục năm trước khi chuyện du học chưa đưọc dễ dàng như bậy giờ, ắt hẳn các ‘công dân ưu tú’ như các ‘quí ông’ Huỳnh Ngọc Sỹ, giám đốc một dự án tham nhũng vốn ODA tại Sàigòn đang chờ ngày ra tòa, ‘quí bà’ Bà Vũ Mộc Anh, bí thư thứ nhất Sứ quán Việt Nam ở Nam Phi bị tố giác buôn lậu sừng tê giác, ‘quí anh’ Đặng Xuân Hợp, phi công Vietnam Airlines bị cảnh sát Nhật bắt giữ sau chuyến bay từ Hà Nội hạ cánh xuống phi trường quốc tế Narita tại Nhật vì tội tiếp tay vận chuyển hàng ăn cắp v.v… cũng đã từng phải ‘lặn hụp’ trong môi trường học tập giả dối như con em chúng ta hôm nay. Sau khi rời ghế nhà trường, chắc chắn họ phải tiếp tục tự nguyện nâng cao việc nhào nặn cùng dối trá thêm nữa thì mới có cơ hội tiến thân sau khi gia nhập đảng nên mới được cho ngồi vào những chỗ ‘hái ra tiền’ như vậy. Và bây giờ thì những kết quả “phấn khởi hồ hởi” của cái qui trình “trăm năm trồng người” theo kiểu ông Hồ đã sản sinh ra cho đất nước những ‘trái đắng’ như họ !!! Khi cả một xã hội mà mọi người đều phải ngầm hiểu với nhau rằng, những gì chúng ta đang thấy đấy, đang nghe đấy đều là không cái có thật, thì tương lai đất nước ấy sẽ trôi về đâu nếu không phải chuyện ai có điều kiện chỉ còn biết lo thu vén cho cá nhân? V. Làm gì bây giờ? Trước những sự thực và bằng chứng ‘người thật việc thật’ sờ sờ ra trên các trang báo, diễn đàn khắp nơi vậy mà chính quyền cộng sản vẫn cứ xem như không có chuyện gì xảy ra, vẫn luôn ca tụng ông là “vì nước vì dân mà hy sinh hạnh phúc riêng tư cho sự nghiệp cách mạng của dân tộc” và còn yêu cầu cán bộ đảng viên nhân dân phải “học tập đạo đức HCM”. !!! Dân chúng phải sống trong một xã hội ngập chìm những sự giả dối như vậy chẳng trách sao họ, đảng viên càng học đạo đức của ông Hồ tình hình tham nhũng, buôn lậu làm những chuyện mất danh dự tổ quốc càng tệ hại, như xe tuột dốc mất phanh. Gần đây giới lãnh đạo ‘chóp bu’ Hà Nội dường như cũng đã bắt đầu nhận ra ‘tư tưởng HCM’ đang trở nên lỗi thời mất giá, vì thế họ đang có ý định ‘giải phẩu’ lại ông Hồ lần nữa để còn có thể tiếp tục ‘xài’ được lâu hơn và lần này rất có thể họ đang nhờ bàn tay của một chuyên gia Nhật ‘refresh’ lại! Tại một cuộc hội thảo quy tụ hàng trăm nhà nghiên cứu trong ngoài nước được tổ chức tại Hà Nội trung tuần tháng 12/2008 vừa qua, GS. Yoshiharu Tsuboi, Đại học Waseda, giới thiệu bài viết "Khảo cứu lại về Hồ Chí Minh" mà theo BBC “Một chuyên gia người Nhật đã thu hút chú ý của người tham dự Hội thảo Việt Nam học ở Hà Nội, với bài thuyết trình nhận định ông Hồ Chí Minh là người theo chủ nghĩa cộng hòa chứ không phải cộng sản”!!! Chuyện này xảy ra giữa một bối cảnh xã hội đầy mâu thuẫn ‘nước phải sống chung với lửa’ do kinh tế thị trường phải chống chọi lại nhà nước XHCN, chúng ta có thể tiên đoán rằng một khuôn mặt lố bịch mới của ông Hồ đang được Hà Nội lên khuôn để giải quyết cho những mâu thuẫn nội tại của hệ thống chính trị VN hiện nay. Bởi vì với lời tuyên bố cực kỳ phản động “HCM không phải là cộng sản” làm lung lay đến tận ngóc ngách của chế độ nếu chẳng được chính quyền VN ‘bật đèn xanh’ cho phép, chắc chắn việc “Lê Lai cứu Chúa” này đã không thể xảy ra, nếu ông giáo sư ấy không muốn ‘giỡn mặt’ đảng Csvn. Nếu chuyện này mà xảy ra khoảng thập niên 80, chỉ cần đề xuất thôi, ông ta chắc chắn đã gặp không ít rắc rối, không chừng bị bị nhốt vào Hỏa Lò vì tội gián điệp khỏi có đường trở về Nhật với vợ con luôn!? Nhưng dẫu đảng csvn có nhào nặn thế nào, con người giả dối của HCM vẫn bất di bất dịch. Ngày nào chế độ này còn tồn tại, khoảng hai triệu các em học sinh, sinh viên công giáo chúng ta dù không muốn nhưng vẫn cứ phải lặn hụp trong sự học hành giả dối của họ. Trước thềm năm mới 2009, năm được mệnh danh là “Năm Giáo dục Gia đình Công Giáo”, khi mọi người đã biết quá rõ nhà trường XHCN-VN đang nhồi nhét vào đầu óc non nớt của các em bao điều giả dối, một vấn đề lớn và nóng bỏng có lẽ nên được đặt ra cho các Đấng Bậc trong giáo hội, các Cha Xứ các họ đạo, các Soeurs, các anh chị giáo lý viên và tất cả cộng đồng công giáo chúng ta ngay từ bây giờ, là cần làm gì để hạn chế lại những tác hại của những dối trá ấy? Xin dành câu trả lời cho mỗi người trong chúng ta. Vẫn biết việc làm này bây giờ chẳng còn sớm, nhưng vẫn tốt hơn trước khi mọi chuyện trở nên quá muộn !

Sàigòn, 10/1/2009 Alfonso Hoàng Gia Bảo


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét