Chủ Nhật, 26 tháng 4, 2009

TT Dũng: những nước cờ đi sai hay đang ở trong thế yếu !!! (GTC)

Vào tháng 6 năm 2006, một nhân vật sáng giá được đặt nhiều kỳ vọng không chỉ trong hàng ngũ đảng Cộng sản mà còn có cả những tầng lớp nhân dân sẵn sàng ủng hộ đã được đảng Cộng sản Việt nam chọn lựa để đưa vào chức vụ Thủ tướng của Việt nam: Nguyễn Tấn Dũng, đây là vị thủ tướng trẻ tuổi nhất (sinh ngày 17-11-1949) trong vòng 40 năm và đã từng là phó thủ tướng dưới thời ông Phan văn Khải, và việc đề cử này đã được Quốc Hội CSVN chính thức chấp thuận.







Trong bài diễn văn khai mạc tại Quốc Hội, ông Nguyễn Tấn Dũng đã hứa sẽ làm hơn nữa để ngăn chặn nạn tham nhũng bằng cách trong sạch hóa chính phủ và hứa sẽ bồi thường cho những ai là nạn nhân đau khổ của những quyết định phi pháp do các quan chức gây ra. Trong thời gian này, vụ tham nhũng PMU18 đang được phanh phui, nên các phóng viên báo chí và đông đảo mọi người dân tích cực hưởng ứng lời hứa của vị thủ tướng mới, mạnh dạn tố cáo những tiêu cực của các quan chức, ngay cả trong ngành Công an cũng khí thế tưng bừng trong việc chống tham nhũng.


1. Trước quá nhiều "đồng chí" cấp cao có dính líu đến tham nhũng, phe bảo thủ trong đảng vùng dậy quyết ăn thua đủ với vị thủ tướng mới này, ông TBT Mạnh lập tức đi Trung Quốc, sau khi ở Trung quốc về, một chiến dịch đè bẹp những ai chống tham nhũng bắt đầu, và ông TT Dũng đã không có đủ lập trường kiên quyết và sức mạnh để đánh trả lại phe này, kết quả vụ PMU18 thật ngược đời : phe chống tham nhũng bị đánh tan tác, 2 nhà báo năng nổ Nguyễn việt Chiến (1952) và Nguyễn văn Hải (1975) bị bắt, thiếu tướng Phạm Xuân Quắc (Trưởng ban chuyên án PMU18) và thượng tá Đinh Văn Huynh (nguyên trưởng Phòng 9, C14) bị khởi tố, trong nước cờ này nếu ông TT Dũng giữ được lời hứa thì có lẽ cục diện ngày nay đã khác rất nhiều trong con mắt của người dân lẫn thế giới.


2. Trong vụ "Tòa Khâm sứ" và "Thái Hà" , ông TT Dũng đã ghé thăm cả tòa thánh Vatican ở Rome (25-1-2007) lẫn tòa Khâm sứ ở Hà nội (30-12-2007) cùng với những lời hứa sẽ giải quyết êm đẹp, nhưng rồi phe bảo thủ đã lấn lướt dùng sức mạnh của mình để xây dựng thành hai công viên(3-10-2008 và 8-10-2008), và như thế ông TT Dũng đã không giữ được lời hứa, vì ông đã tính nước cờ sai hay ông bị chèn ép không thể làm theo ý muốn ?




3. Nhưng hậu quả của 2 vụ này thật tai hại, Nghị viện Châu âu tạm ngưng hợp tác , Phòng thương mại Hoa kỳ Ancham đóng băng việc giải ngân viện trợ 20tỷ đô la mà TT Bush đã hứa dành cho Việt nam nhân chuyến thăm Mỹ của TT Dũng.






Trong cơn khốn quẫn Kinh tế Tài chính không thể tự xoay sở, TT Nguyễn tấn Dũng đã phải đi Trung Quốc cầu viện, tại đây ông Dũng đã được đón tiếp long trọng (coi thêm ở đây) , khi trở về Việt nam ông Thủ tường Dũng đã trở thành 1 con người hoàn toàn khác, từ việc chống đối dự án Bauxite Tây nguyên bỗng quay ngoắt ủng hộ và nâng thành "chủ trương lớn". Ông còn chỉ thị cho mở Học viện Khổng tử, một việc làm chưa có tiền lệ đối với các trung tâm văn hóa của các nước khác, ngoài ra ngày 25-4-2009 ông còn đến khởi công dự án đường cao tốc Nội Bài - Lào Cai, con đường này sẽ nối Côn Minh (TQ) đến Hải phòng.



"Đây là một trong những tuyến đường hợp tác phát triển tiểu vùng sông Mê Kông mở rộng, góp phần thực hiện thành công thỏa thuận giữa Chính phủ Việt Nam và Chính phủ Trung Quốc về xây dựng, phát triển hai hành lang, một vành đai kinh tế", Thủ tướng nói.


Lệ thuộc vào Trung quốc chính là sai lầm lớn nhất mà ông TT Nguyễn Tấn Dũng đã chọn, với sai lầm chiến lược này, ông ta sẽ phải trả giá rất đắt sau này.


4. Chính sách của đảng Cộng sản Việt nam đối với đảng viên là không được kết hôn với gia đình Ngụy quân Ngụy quyền (theo cách gọi của họ), nhưng ông TT Dũng đã phớt lờ khi cho con gái là Nguyễn Thanh Phượng kết hôn với Nguyễn Bảo Hoàng ( 16/11/08), tổng giám đốc điều hành quỹ đầu tư IDG Ventures tại Việt Nam, là con của Thứ Trưởng VNCH : một Ngụy quyền thứ gộc, việc này đã bị hầu hết đảng viên nhìn với con mắt khó chịu, chắc chắn sẽ ảnh hưởng nhiều đến sự nghiệp của ông Dũng sau này.


Những nước cờ sai lầm, cộng với việc quay ngoắt 180 độ của của TT Nguyễn Tấn Dũng, chúng ta chỉ có thể hiểu là ông ta đang ở thế yếu, ngay cả ông chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết cũng đã nóng mặt bật đèn xanh cho tỉnh Bình Dương thu hồi đất của chị ruột Thủ tướng, cho thấy ông Dũng đang ở vị trí nào trên cung bậc chính trị hiện nay !

Không còn giữ được lập trường, không còn giữ được lời hứa, không còn giữ được quy định, thì ai còn có thể tin khi ông Dũng nói:


"Tôi xin nói suy nghĩ riêng của mình. Tôi yêu nhất, quý nhất là sự trung thực, ghét nhất, giận nhất là sự giả dối!”


Thế nhưng có lẽ ông đã rất tin vào chỗ dựa Trung quốc, nên đã mạnh miệng tuyên bố rằng kinh tế Việt nam sẽ phục hồi vào tháng Năm 2009. Tuy vậy tạp chí The Economist cho rằng với những gì diễn ra trong thực tế cho tới nay thì người ta thấy ông thủ tướng giống thầy lang hơn là thầy thuốc.

Thứ Hai, 20 tháng 4, 2009

UY VŨ BẤT NĂNG KHUẤT (GTC)

Hôm nay 20/4/2009 khi vào blog của chị Tạ Phong Tần, GTC đã rất bỡ ngỡ khi thấy chị treo blast:


"Theo yêu cầu của CA TPHCM bài ĐIẾU CÀY: UY VŨ BẤT NĂNG KHUẤT phải xóa bỏ *vì lợi ích quốc gia*, tớ là người nhiệt tình yêu nước nên cái gì *vì lợi ích quốc gia* là hưởng ứng ngay"




GTC đã thật sai lầm khi nghĩ rằng áp lực của đảng và NN Việt nam đè trên chị Tần đang dần nới lỏng, nhưng không phải thế, nó vẫn được đè nặng trên từng centimét. Và hôm nay nó đã tràn ra cho tất cả chúng ta được thấy.


Bản thân GTC thấy bài UY VŨ BẤT NĂNG KHUẤT chẳng có gì là vi phạm pháp luật hay lợi ích quốc gia cả, nhưng chắc là vi phạm vào lợi ích của những người cam tâm bán nước cho Tàu, bất chấp lời khuyên can của mọi tầng lớp nhân dân, hòng giữ lại cái chế độ đầy dối trá và tham nhũng, nên những tên tay sai này phải chỉ thị cho cấp dưới áp lực buộc chị tháo gỡ.


GTC xin mạn phép chị Tần đăng lại bài UY VŨ BẤT NĂNG KHUẤT :




Cách đây khoảng một tháng, Ba Sài Gòn gọi điện cho tôi:


- Chị biết tin gì chưa, Thiên Sầu nó nói tháng 5 này anh Điếu Cày được ân xá!


Tôi trả lời:



- Thằng Thiên Sầu nó đào đâu ra cái tin hài ra phết. Ân xá thường vào những dịp Tết, Lễ bự bự. Tháng 5 này có cái quái gì mà tự dưng lại ân xá? Nếu có ân xá thì cũng không có tên anh Hải đâu.


- Sao vậy?. Ba sài Gòn ngạc nhiên.


- Muốn ân xá trước hết phải viết đơn xin ân xá. Nó gần gũi với anh Hải như vậy mà không biết tính anh ấy sao. Anh Hải không đời nào chịu viết đơn xin ân xá đâu. Nếu viết đơn thì không phải là Điếu Cày.


- Ừ, chị nói đúng.


* * *


Hôm đầu tháng này, tôi đến nhà thăm chị Tân. Chị kể chuyện vượt hơn 300 km từ Sài Gòn xuống trại giam Cái Tàu thăm anh Hải. Vào trại, một anh cán bộ dẫn anh Hải ra phòng gặp thân nhân. Vừa ngồi xuống anh ta đã nổ một lô một lốc cà long nhong các quy định này kia nọ lung tung. Đợi anh ta nói hết, chị Tân mới thủng thỉnh bảo anh ta rằng: "Anh có thể nói những điều ấy với những người khác, với ông Hải thì không cần phải nói, vì tôi biết nếu các anh không canh giữ ông Hải cũng sẽ không bỏ đi đâu cả. Chúng tôi không có tội nên không việc gì phải chạy trốn. Tôi dám khẳng định với anh, ông Hải mà trốn thì tôi không phải là con người". Anh cán bộ hết nói luôn.


Anh Hải trông bề ngoài ốm nhom, nói năng nhỏ nhẹ vậy chớ bản tính kiên quyết, cứng rắn, đã quyết định điều gì thì không thay đổi.


Có ai đó đã từng nói: "Nhà tù là nơi rèn luyện nhân cách". Đúng vậy, với Điếu Cày thì bốn bức tường phòng giam không nhốt được ý chí con người.


Sài Gòn, ngày 19/4/2009


Kỷ niệm tròn 1 năm ngày Điếu Cày bị bắt


Tạ Phong Tần



bài UY VŨ BẤT NĂNG KHUẤT còn lưu trong Google cache:



và cả ở đây nữa:



Thứ Sáu, 17 tháng 4, 2009

Bàn về chuyến đi Nhật của TBT Mạnh (GTC)



Chỉ còn vài ngày nữa là tới thời điểm TBT Nông Đức Mạnh phải đi Nhật để bàn về hợp tác về đầu tư, thương mại, nhưng chủ yếu là bàn về viện trợ phát triển chính thức (ODA) của chính phủ Nhật cho Việt Nam. Chắc mỗi chúng ta đã nghe báo chí lề phải nói nhiều về việc chính phủ Nhật đã nối lại viện trợ ODA cho Việt nam sau vụ bắt giữ ông Huỳnh Ngọc Sỹ, nhưng đó chỉ là bề nổi của vấn đề, đúng là chính phủ Nhật đã nối lại viện trợ ODA cho Việt nam, nhưng để có được điều này, phía Việt nam mà đại diện là Bộ Trưởng KHĐT Võ Hồng Phúc đã phải sang Nhật nhượng bộ một số vấn đề về Kinh tế (coi thêm ở đây), nhưng để được giải ngân thì phải chờ xem ông TBT Nông Đức Mạnh hứa hẹn như thế nào về Chính trị trong chuyến đi Nhật sẽ diễn ra từ ngày 19-4-2009 đến 22-4-2009.


Trong bối cảnh Kinh tế nhiều biến động như hiện nay, việc đi sang Nhật của TBT Mạnh là việc chẳng đặng đừng, vì chuyến đi này đã được phía Nhật tính trước trong thế thượng phong, và ông Mạnh chỉ còn có nước sang Nhật để gật, nhưng với bản chất dối trá của Cộng sản xưa nay, ông Mạnh và Đảng CSVN vẫn còn hy vọng sẽ qua mặt được chính phủ Nhật sau này, dù cho có ký kết thỏa thuận gì đi chăng nữa. Nhưng với bang giao Việt-Nhật được thiết lập trong thời gian khá lâu, chính phủ Nhật hoàn toàn biết cần phải làm gì với Đảng CS Việt nam, nhất là sau vụ nhận hối lộ của ông Huỳnh Ngọc Sỹ, họ đã thuần thục trong việc móc mồi câu, con cá thì đã cắn câu, vấn đề bây giờ chỉ còn là giật lúc nào cho thích hợp, và bây giờ là lúc thử xem có thể giật được chưa, hay cá vẫn còn nhỏ ! Tất nhiên những người Cộng sản Việt nam cũng biết là Nhật đang nhá mồi, nhưng không ăn cũng chết, bài học bô xít Tây nguyên vẫn còn đó, tưởng tránh vỏ dưa ai dè gặp vỏ dừa, tránh các nước thuộc khối tự do dân chủ để đớp cái bô xít của Tàu xem ra còn tai họa hơn nhiều !

Thứ Tư, 15 tháng 4, 2009

Lòng yêu nước bất diệt phải để nơi nào ???

Xưa nay, chính thể ở bất cứ quốc gia nào cũng phải tìm mọi cách để lòng yêu nước của mỗi người dân được nâng cao, có yêu nước thì mới có thể chống được giặc ngoại xâm, có yêu nước thì mới thấy thân phận của nước nhà mà cố gắng đóng góp trí tuệ công sức, ngay cả Chủ tịch Hồ Chí Minh cũng nói :"Không có dân tộc nào trên thế giới trở thành một dân tộc lớn mạnh nếu họ không yêu quý, tôn thờ đất nước mình." Việc cấm đoán lòng yêu nước của người dân chỉ có ở những chế độ đô hộ, thực dân, bù nhìn, làm tay sai cho nước ngoài, những chế độ này thường tìm đủ cách để chuyển hướng lòng yêu nước sang nơi khác, vì chính lòng yêu nước này sẽ là mối đe dọa cho sự tồn tại của những thể chế này.


Vậy thì Đảng và nhà nước Việt nam khi cấm đoán lòng yêu nước của người dân, họ đã tự xếp mình vào loại thể chế nào?


Khi lòng dân đang dâng cao, bất mãn với việc Trung Quốc bất chấp công pháp quốc tế, ngang nhiên mang quân chiếm Hoàng Sa và Trường Sa, đưa ải Nam Quan vào bản đồ Trung Hoa, thì những cuộc biểu tình mít tinh không có gì là sai trái, và cũng không thể biện minh bằng bất cứ lý lẽ nào cho việc bắt bớ đàn áp những người yêu nước trừ khi chấp nhận làm tay sai cho giặc Tàu, chỉ còn có thể gọi họ là bọn tay sai khốn nạn, nhưng những kẻ tay sai giặc Tàu này lại còn khốn nạn hơn khi đưa Tây Nguyên, yết hầu của dân tộc Việt cho bọn Tàu khựa nắm giữ bất chấp những lý lẽ can ngan của tất cả những người Việt yêu nước thương nòi.


Tại sao nhà cầm quyền Việt nam làm như thế ?

Điều này có nguyên nhân sâu xa từ sự sụp đổ của chủ nghĩa Cộng sản, khi lý tưởng Cộng sản được thực tế chứng minh là sai lầm, những người Cộng sản Việt nam trở nên mất phương hướng, mò mẫm tìm lối đi để bảo vệ lợi ích riêng của Đảng mà quên đi cái lợi ich chung của nước nhà, họ phát triển cái gọi là Kinh tế thị trường theo định hướng Xã hội chủ nghĩa, thực chất là cho người dân sống theo hình mẫu tư bản nhưng lại cố gắng đàn áp dân chủ để giữ lại cái tư lợi của Đảng, đây là 1 sách lược chất chứa đầy mâu thuẫn nội tại, và mâu thuẫn sẽ dần lớn lên và sẽ dẫn đến sụp đổ hệ thống (system corrupt).


Nhưng phát triển Kinh tế thị trường chỉ làm thỏa mãn những người dân chăm chút làm ăn, còn những thành phần khác như Quân đội, Đảng viên, thì phải ứng xử ra sao? Ta có thể thấy ngay một điều là không có quân đội nước nào lại được phép kinh doanh như ở Việt nam, đây là một chiêu thức mới để mua chuộc quân đội nhằm mục đích kéo quân đội đứng về phía Đảng CSVN, tập cho quân đội biết yêu tiền hơn yêu nước, nhưng dẫu thế, càng ngày sẽ càng có nhiều tướng tá nhận ra điều sai trái này và sẽ nhận chân ra mục đích chính của quân đội là bảo vệ đất nước chứ không phải để kiếm tiền hay đàn áp người dân.


Riêng đối với những Đảng viên đảng CSVN, biện pháp mua chuộc họ lại là bỏ qua những vụ việc tham nhũng mà họ đã hay sẽ gây ra, thực tế ta thấy qua những vụ việc bắt bớ 2 nhà báo Chiến và Hải đã minh chứng điều này, những ai gây khó dễ cho quyền lợi của đảng viên đều có nghĩa là chống lại biện pháp mua chuộc đảng viên của đảng CSVN, cần phải được loại trừ cho dù họ cũng là đảng viên (Tướng Quắc và nhà báo Hải nằm trong trường hợp này).


Thế nhưng việc mua chuộc này lại không thể áp dụng rộng khắp cho các thành phần được, càng ngày ta sẽ càng nhận thấy sự phân hóa giữa các thành phần được và không được đảng mua chuộc, và những người Việt yêu nước chân chính sẽ luôn luôn chờ dịp để bộc lộ ra lòng yêu nước của mình, số phát hành "Giai phẩm Xuân Kỷ Sửu 2009" của tờ Du lịch là minh chứng cho xu hướng này, chắc chắn toàn bộ ban biên tập đã ý thức rất rõ cái tai họa sẽ giáng xuống đầu họ, nhưng dòng máu Việt quật cường đã không cho phép họ cúi đầu khuất phục: Thà một lần chết vinh còn hơn một đời tủi nhục. Chính phó TBT Nguyễn Trung Dân đã nói:

"Người Việt Nam nào cũng làm như tôi (khi ông quyết định cho đăng bài). Động viên lòng yêu nước của người dân thì có gì mà không làm?"




Vậy người dân Việt bây giờ phải để lòng yêu nước ở đâu ?

Trước một nhà nước cam tâm làm tay sai cho ngoại bang, đàn áp những người Việt yêu nước, thì việc đầu tiên những người có nhiệt huyết với dân tộc là phải tìm mọi cách xóa bỏ đi cái chế độ tay sai, dối trá và tham nhũng này, sau đó mới có thể chống được ngoại bang xâm lược và xây dựng nên một đất nước Tự do dân chủ và mỗi người đều có được những quyền của một con người thực thụ, chứ không phải cái quyền được ăn được sống như con vật hiện nay.





Thứ Hai, 13 tháng 4, 2009

Sự thiếu văn hóa đến từ đâu ??? (GTC)




Nhiều bạn trẻ vô tư bẻ cành, hái hoa tại lễ hội hoa anh đào năm 2008. Ảnh: Siesta Cafe.


***


Trước một lễ hội hoa Anh Đào 2008 bị cướp bóc tan hoang, đảng và nhà cầm quyền Việt nam vẫn cố chấp không chịu thừa nhận đó là kết quả của 1 nền văn hóa lệch lạc để sửa sai, mà vẫn mù quáng đổ thừa cho người ngoại tỉnh, cá biệt, và thay vào đó họ lại cho huy động 1 lực lượng lớn đến 500 công an chìm nổi để bảo vệ hội hoa Anh Đào 2009 chỉ có 6 cây !!!. Thật đáng xấu hổ !!!


Hàng rào dày đặc công an bảo vệ cây hoa Anh Đào


***


Nhưng lần này , lễ hội Hoa Anh đào 2009 lại không cho thấy nền văn hóa lệch lạc ấy đến từ người dân, mà đến từ phía nhà cầm quyền và những người tổ chức, hình ảnh 5 người công an chìm nổi đang đàn áp anh Ngọc Cung, một người khiếm thị, vốn không thể phân biệt hoa thật hay giả bằng mắt mà phải nhận biết từ mùi hương và những ngón tay, cho thấy sự thiếu văn hóa trầm trọng của nhà cầm quyền Việt nam.



Ngày đầu toàn là hoa giả, anh Ngọc Cung đã thử sờ vào để xem sự khác biệt.



5 Công an chìm nổi lực lưỡng :"Chỉ để đàn áp một người mù"



...và lôi đi xềnh xệch.


***


Ngay sau đó, báo VnExpress đã có bài viết: "Hình ảnh thiếu văn hóa tại lễ hội hoa", và tuy trong bài viết không nói đến ai thiếu văn hóa, nhưng người đọc có thể cảm nhận cái thiếu văn hóa của nhà cầm quyền và thấp hơn là những người tổ chức lễ hội.


Nhưng cái tựa đề "Hình ảnh thiếu văn hóa tại lễ hội hoa" dường như đã soi rọi tới bản chất văn hóa dưới thời Cộng sản, nó vạch trần cho thấy những công sức xây dựng đạo đức cách mạng, đạo đức Hồ chí minh hoàn toàn sụp đổ, đạo đức của con người giờ đây chỉ còn là giả dối, chụp giựt và nhất là bất chấp luật pháp, kẻ mạnh luôn là kẻ có lý.


Không thể chịu nổi hình ảnh trần trụi này, áp lực từ nhà cầm quyền lập tức được đè xuống VnExpress, và cái tựa đề: "Hình ảnh thiếu văn hóa tại lễ hội hoa" nhanh chóng được sửa lại thành:"Hình ảnh phản cảm tại lễ hội hoa"



***


Nhưng đã muộn, có rất nhiều báo đã lấy tin từ VnExpress với tựa đề: "Những hình ảnh thiếu văn hóa tại lễ hội hoa anh đào".



***


Và nó cũng được lưu trong cache của Google, tuy nhiên việc mở cache của Google từ Việt nam rất khó khăn và dường như là không thể, không tin bạn hãy thử truy cập link của hình dưới đây thử:



***


Nếu GTC không lầm thì nhà cầm quyền Việt Nam đã áp lực tới Google để những người dùng internet ở Việt nam không thể xem thông tin gây bất lợi cho nhà cầm quyền từ cache của Google. Nếu bạn cố truy cập thì sẽ nhận được những dòng:


We're sorry...



... but your query looks similar to automated requests from a computer virus or spyware application. To protect our users, we can't process your request right now. ...




Thế nhưng cây kim trong bọc lâu ngày cũng phải lòi ra, rồi chúng ta sẽ lần lượt thấy hết những gì đã bị dối trá, những gì là áp bức bất công đã bị che đậy bấy lâu nay.

Đánh giá lại dự án bô-xít Tây Nguyên hay làm tiếp !!! (GTC)

Hôm nay trên báo điện tử VnExpress cho chạy ngay trên đầu trang nhất bài "Đánh giá lại hiệu quả dự án bô-xít Tây Nguyên"





***

GTC tuy có đến 99% chẳng tin là dự án bô xít Tây Nguyên có thể ngừng được, nhưng cũng ráng ngồi đọc xem cái 1% nhỏ nhoi kia có thành hiện thực thì may mắn cho đất nước biết bao nhiêu ! Càng đọc lại càng thấy cái hy vọng kia nó le lói như chút ánh sáng cuối đường hầm.


"Không triển khai dự án bằng mọi giá, xem xét lại hiệu quả kinh tế của dự án trong bối cảnh khủng hoảng hiện nay... là kết luận của Phó thủ tướng Hoàng Trung Hải sau khi nghe đóng góp của các nhà khoa học về dự án bô-xít ở Tây Nguyên."


***


Click qua tờ Thanh niên,cũng có một bài viết tương tự:


"Không khai thác bauxite bằng mọi giá

10/04/2009 0:08

* Sẽ điều chỉnh lại quy hoạch phát triển ngành công nghiệp bauxite
"



***


Niềm hy vọng le lói của GTC chợt tắt ngúm khi click qua trang BBC, trong bài viết "Dự án bauxite: Chính phủ nói gì?"


"Kết thúc Hội thảo về khai thác bauxite tại Tây Nguyên hôm thứ Năm 09/04, Phó Thủ tướng Việt Nam Hoàng Trung Hải nói chủ trương khai thác bauxite và sản xuất alumina của Đảng và Chính phủ là "đúng đắn".",




***


Thế là hết, niềm hy vọng le lói cuối cùng đã tắt ngúm theo đảng và nhà nước cùng lũ bồi bút !

Ông Tổng biên tập khổng lồ !!!

Khi tôi còn làm việc ở nhà xuất bản Trẻ có lần ra Hà Nội chơi, ở khách sạn. Bữa nọ, điện thoại reo, có giọng lảnh lót của cô sếp:


-Anh còn ở Hà Nội không? Em cũng đang ở Hà Nội. Ra xin "duyệt kế hoạch đề tài" nhưng gặp trục trặc ở Cục xuất bản. Hiện giờ chỉ có anh là người duy nhất giúp được em việc này thôi.


Tôi thấy lạ. Vì tôi chỉ là một biên tập viên quèn. Nàng là "phó giám đốc". Cỡ như nàng mà còn bó tay, sao tôi có thể giúp được?


Hẹn gặp ở quán cà phê, nàng nói:


-Em đem ra một danh sách dài, mấy trăm cái "tựa sách", nhưng có hơn một chục cái không ghi chú "nội dung" vì thế Cục bắt bổ sung mới chịu duyệt.


Đoạn văn trên đây người ngoài nghề đọc, có lẽ hơi khó hiểu. Vậy xin giải thích thêm:


Một bản thảo muốn được nhà xuất bản cấp giấy phép, phải được Cục xuất bản "duyệt kế hoạch đề tài". Kế hoạch đề tài thực ra chỉ là danh sách các "nhan đề sách" (ví dụ như Đợi em mùa lá rụng, Vĩnh biệt tuổi ô-mai, Phấn đấu theo gương anh Lê Văn Tám, Vụ án đêm giao thừa...). Đính kèm theo những nhan đề này là vài dòng tóm tắt nội dung bản thảo, ví dụ như "Vụ án đêm giao thừa" thì phải được ghi tóm tắt: "một tiểu thuyết hình sự ca ngợi chiến công của các chiến sĩ công an..." nhờ những dòng chữ ấy mà các quan chức trong Cục xuất bản "yên tâm" về phần nội dung tư tưởng của bản thảo, và có thể ký duyệt trong vòng 16 phút hàng trăm bản thảo mà họ chưa hề nhìn thấy bao giờ.


Các cán bộ trong ngành xuất bản như chúng tôi ai cũng rất buồn cười về chuyện duyệt kế hoạch đề tài kiểu ấy vì nó "hình thức" nó "chiếu lệ", nó quan liêu và nó giả dối. Có những bản thảo anh đọc đi đọc lại vài ba lần còn chưa hiểu rõ thâm ý của tác giả, sao anh có thể sẵn sàng bật đèn xanh cho một bản thảo chỉ vì vài dòng tóm tắt mơ hồ?


Các quan chức trong Cục cũng biết điều đó nhưng họ vẫn làm việc trong nhiều chục năm nay, vẫn có trụ sở, có phẩm hàm, có chức danh, có lương bổng, xe pháo mã đủ bộ.


Người trong ngành đều nói đó là một cơ quan thừa, một cái "cục" thừa, chẳng dùng được vào việc gì. Cái "cục" ấy cũng chẳng đem đi bón cây được. Rõ khổ!


Trở lại quán cà phê. Cô phó giám đốc năn nỉ tôi:


-Giúp em đi. Chuyện này em không thể nhờ người ngoài được. Họ sẽ chê cười, sẽ đồn đại, quê lắm!


Tôi bảo sếp đưa cho tôi cuốn sổ tay và một cây bút bi. Rồi bảo sếp ngồi đợi. Cấm cười. Tôi viết lia lịa. Tôi "phịa" ra mười hai cái nội dung của mười hai cái nhan đề bản thảo mà tôi không hề biết nó từ đâu đến? Của ai? Do tay đầu nậu nào bỏ vốn? Xong việc, coi đồng hồ đúng 31 phút.


Nhưng nói như thế không có nghĩa là chính quyền Việt Nam coi nhẹ việc kiểm duyệt nội dung sách. Sở dĩ Cục xuất bản làm việc chiếu lệ như vậy là vì họ hiểu rằng việc kiểm duyệt (thường được gọi một cách âu yếm là "biên tập") bản thảo trước khi in đã được các nhà xuất bản thực hiện rất chặt chẽ. Đó là chưa kể tác giả phải tự kiểm duyệt trong lúc viết vì anh ta hiểu rằng nếu mình viết sơ xuất thì tác phẩm sẽ bị loại ngay từ vòng biên tập.


Trong quá trình biên tập, biên tập viên cũng phải tự nhắc mình: coi chừng để lọt lưới sẽ bị kiểm điểm, làm bản giải trình và phải đích thân đi giải trình cho cơ quan chủ quản, cho cục xuất bản, hoặc mất lao động tiên tiến (có nghĩa là mất tiền thưởng trong các dịp lễ Tết), nếu nặng hơn có thể phải ra tòa, bị đuổi việc. Trong suốt 25 năm làm cái nghề gác cổng cho Đảng tôi cũng đã bị kiểm điểm, bị giải trình, bầm dập nhiều lần.


Viết đến đây lại nhớ anh Huỳnh Bá Thành, cố tổng biên tập báo Công an TPHCM, một người bạn cũng ở trong phong trào sinh viên chống Mỹ ngày xưa.


Năm ấy thấy tôi sống vất vả quá, anh bảo tôi làm "ngoài giờ", phụ anh sửa bài. Có lần báo anh có một sơ xuất gì đó, anh bị thành ủy gọi lên nhắc nhở, khi trở về, anh nói oang oang trong cuộc họp (có tôi dự):


-Các anh chị biết tôi đã nói gì với thành ủy không? Tôi nói: Thời chế độ cũ, báo chí Sài Gòn phần lớn là đối lập. chính bản thân tôi thường vẽ tranh châm biếm ông Thiệu và gọi ông ta là Sáu Thẹo mà họ cứ cười. Bây giờ tất cả các báo đều của Đảng. Nhà báo chúng tôi ai cũng theo Đảng, nịnh Đảng muốn chết vậy mà hở một chút là phê bình kiểm điểm. Các anh thật quá đáng!


Biên tập viên phải tự nhắc mình: coi chừng để lọt lưới sẽ bị kiểm điểm, làm bản giải trình và phải đi giải trình cho cơ quan chủ quản, cho cục xuất bản, hoặc mất lao động tiên tiến.

Đào Hiếu

Một người khác là nhà thơ châm biếm nổi tiếng, cũng là đảng viên, gốc sinh viên tranh đấu, từng là cán bộ có cỡ của một tờ báo lớn của TPHCM, bữa kia anh nhậu với tôi, kể:


-Có thằng nhà báo Pháp gặp tao, nó hỏi: "Việt Nam hiện nay có mấy tờ báo và tạp chí?" Tao đáp: "Có chừng 700." "Ô, thế thì báo chí Việt Nam thật là phong phú." Tao nói: "Coi vậy mà không phải vậy. Vì có 700 tờ báo nhưng chỉ có một ông tổng biên tập."


Thằng Tây nó cười gần chết.


Vậy có thể nói các Ban biên tập báo, nhà xuất bản chính là những "sát thủ" của những bài báo và những tác phẩm văn học "đi chệch lề bên phải" của Đảng không?


Câu trả lời là không.


Vì các nhà báo, các biên tập viên, thậm chí các ông tổng biên tập hay giám đốc nhà xuất bản cũng chỉ là những kẻ biết vâng lời cấp trên. Và theo cách nói của cố tổng biên tập báo công an Huỳnh Bá Thành thì họ cũng chỉ là những người "suốt đời nịnh Đảng" để giữ cái ghế của mình, giữ nồi cơm của mình mà thôi. Họ không có chọn lựa nào khác. Hoặc anh làm việc trong ngành báo chí xuất bản thì anh phải cầm cái kéo, cái đục để "cắt xén" "đục bỏ" "vứt sọt rác" những gì trái ý Đảng, hoặc anh không thích các ngành ấy thì anh nghỉ việc, đi làm chuyện khác.


Tôi cũng vậy thôi. Khi tôi làm cán bộ biên tập nhà xuất bản Trẻ tôi cũng cắt xén, đục bỏ như ai. Đôi khi nổi máu giang hồ cho lọt lưới vài quyển (như tập thơ của Nguyễn Quốc Chánh và năm ba cuốn gì đó không còn nhớ) thì cũng bị làm kiểm điểm, bị phê bình, làm giải trình gởi ra Cục xuất bản... không dưới một chục lần!


Ngay cả những vị tổng biên tập có quyền thế dường ấy nhưng thực chất cũng chỉ là những kẻ "sai vặt" của cái ông Tổng biên tập khổng lồ mà anh bạn nhà thơ, tôi vừa kể trên đây, đã từng khép nép gọi tên.


Nhà văn Đào Hiếu


Viết cho BBCVietnamese.com từ Sài Gòn

Chủ Nhật, 5 tháng 4, 2009

Đưa hình ảnh và video vào blog

Lưu ý: Do đặc thù riêng của Blogspot, những source code không thể đăng trong bài viết, nên GTC phải thay thế những ký tự < , > , bằng { , } ,khi sử dụng vào blog các bạn cần đổi cho đúng trở lại

I.Đưa hình ảnh vào blog:

1.Muốn đưa Hình ảnh vào blog, ta lấy link của hình đã upload trên mạng :

TD: http://farm4.static.flickr.com/3597/3413553240_e92891456e.jpg


2.Bỏ vô đoạn code sau:

{img src="http://farm4.static.flickr.com/3597/3413553240_e92891456e.jpg" width="500"}

Trong đó : _width="500": Giới hạn chiều ngang

_nếu muốn đóng khung, ta thêm vào: border="1","2",.....

Td: {img src="http://farm4.static.flickr.com/3546/3411028189_47114d0610.jpg" border="2"}

3.Dán đoạn code này vào chỗ bạn muốn.

"nhớ thay thế những ký tư { , } bằng < , > nhé "

Kết quả là đây:



II.Đưa Video clip vào blog:

1.Muốn đưa Video vào blog, ta lấy link của youtube:

TD: http ://www.youtube.com/watch?v=FxT1qojAfHk

2.Chú ý lấy phần sau dấu =

http ://www.youtube.com/watch?v=FxT1qojAfHk

bỏ vô đoạn code sau:

{embed src=http://www.youtube.com/v/FxT1qojAfHk width=425 height=344 type=application/x-shockwave-flash allowScriptAccess="none"} {/embed}

"nhớ thay thế những ký tư { , } bằng < , > nhé "

3.Dán đoạn code vừa tạo ra vào nơi bạn muốn:

4.Thế là OK

6. Vẫn chưa thông ư, vậy bạn thử để trắng, bật View HTML Source lên, dán đoạn code này rồi post thử xem nào:

{p}Test :{/p}
{p}{/p}{embed src=http://www.youtube.com/v/FxT1qojAfHk width=425 height=344 type=application/x-shockwave-flash allowScriptAccess="none"}{/embed}


Kết quả là đây:

Test :





III. Đưa Hình ảnh và Video clip của chính mình vào blog :

Chắc là bạn đã đưa được hình ảnh và video clip vô blog được rồi, nhưng mà là của ai đó đã upload, bây giờ bạn lại muốn đưa của chính mình vào cơ, thế thì bạn lại đọc tiếp nhé:


A.Upload hình ảnh: Bạn có thể chọn trong rất nhiều server cho phép upload hình ảnh như : Flickr, photobucket, imageshack,....Ở đây tôi chọn Flicr vì Yahoo đã mua lại Flickr nên nếu bạn có blog Yahoo cũng có nghĩa là bạn đã có account ở Flickr rồi đó.


1.Đăng nhập (Sign in) Flickr với Username và Password của Yahoo, bạn sẽ thấy ngay mục Upload Photos & Video, click và chọn Choose photos & videos, bây giờ bạn hãy chọn những hình ảnh và video clip bạn muốn và click Upload photos andVideos. Lưu ý rằng để cho mọi người cùng coi bạn phải để Set PrivacyPublic .


2.Sau khi upload bạn hãy vào Your photostream để xem cái mình đã upload :




3. Chọn Share This (phía trên bên phải), Grab The HTML, và chọn ra cái link có đuôi .jpg :




4.Bỏ vô đoạn code như đã hướng dẫn ở phần (I.Đưa hình ảnh vào blog)


B.Upload Video Clip:


1. Đăng ký 1 account ở Youtube ,nếu đã có account ở Gmail thì Sign in luôn

2. Upload video clip ở phía trên bên phải, click Upload video và chọn file

3. Mở file video đã upload và lấy link như hướng dẫn ở phần (II.Đưa Video clip vào blog)


IV. Lưu ý: Do viết 1 bài có chất lượng tương đối mất nhiều công sức, trí tuệ, nên trước khi post (nhất là với Yahoo 360), GTC đề nghị các bạn nên :

_Bật View HTML Source lên, copy toàn bộ source code

_Lưu vào đâu đó rồi mới ấn Post this entry

_Check lại xem OK chưa, nếu thấy lỗi thì phải bật View HTML Source lên, rồi Paste lại cái đã lưu, khi tắt View HTML Source, ta thấy công sức được phục hồi hoàn toàn.

_Các bạn không nên upload chung tài liệu đấu tranh dân chủ với tư liệu gia đình (như ảnh và video clip gia đình chẳng hạn) trong cùng 1 account, vì có thể gây phiền toái cho bạn.


Chúc các bạn vui.


Thứ Tư, 1 tháng 4, 2009

LUẬN CỨ BÀO CHỮA Phiên phúc thẩm xử 8 giáo dân Thái Hà

Thưa HĐXX

Theo yêu cầu của bà Ngô Thị Dung, Nguyễn Thị Việt, Lê Quang Kiện, Lê Thị Hợi, Phạm Chí Năng, Nguyễn Đắc Hùng, Thái Thanh Hải, Nguyễn Thị Nhi. Tôi, LS Huỳnh Văn Đông - Người được Tòa án nhân dân thành phố Hà Nội cấp Giấy chứng nhận người bào chữa số 29/HS-GCNBC ngày 12/2/2009 đảm nhiệm bào chữa cho các bị cáo tại phiên xử phúc thẩm. Hôm nay, tôi sẽ bào chữa đối với tội danh “gây rối TTCC”, còn tội danh “hủy hoại tài sản” sẽ do đồng nghiệp của tôi là Luật sư Hoàng Cao Sang trình bày.

Thưa HĐXX

Bản án hình sự số 605/2008/HSST ngày 08/12/2008 của TAND Quận Đống Đa đã tuyên xử Bị cáo Ngô Thị Dung, Nguyễn Thị Việt, Lê Quang Kiện, Lê Thị Hợi, Phạm Chí Năng, Nguyễn Đắc Hùng, Thái Thanh Hải về tội “Gây rối TTCC” và tội “Hủy hoại tài sản” trên cơ sở áp dụng khoản 1 điều 245 (Đ.a, K2 điều 245- đối với bị cáo Nguyễn thị Nhi), khoản 1 điều 145 BLHS, theo đó đã xử phạt:

(Xem bản án)

Nhận định và Đánh giá chứng cứ:

Điều đầu tiên chúng tôi khẳng định rằng, bản án HSST số 605 ngày 08/12/2008 của TAND Quận Đống Đa đã kết luận các bị cáo phạm “gây rối trật tự công cộng” là không có cơ sở vì bản án đã không xác định hành vi phạm tội dựa vào yếu tố cấu thành tội phạm như luật định và các chứng cứ được áp dụng tại bản án sơ thẩm đã không mang đầy đủ những thuộc tính vốn có của nó.

Bởi lẽ:

Thứ 1 Điều 245 quy định:“Người nào gây rối TTCC gây hậu quả nghiêm trọng hoặc đã bị xử phạt hành chính về hành vi này hoặc đã bị kết án về tôi này, chưa được xóa án tích mà còn vi phạm, thì bị phạt tiền từ một triệu đồng đến mười triệu đồng, cải tạo không giam giữ đến hai năm hoặc phạt tù từ ba tháng đến hai năm”.

Theo nội dung của điều luật thì gây rối TTCC là hành vi làm náo loạn trật tự nơi công cộng và một người chỉ bị truy cứu TNHS về hành vi gây rối TTCC khi và chỉ khi người đó có hành vi “gây rối” và hành vi gây rối này phải gây ra hậu quả nghiêm trọng hoặc đã bị xử phạt hành chính về hành vi này hoặc đã bị kết án về tội này, chưa được xóa án tích mà còn vi phạm.

Theo Từ điển Tiếng việt phát hành năn 2006 của NXB Từ Điển Bách Khoa, chúng tôi thấy động từ gây rối được hiểu là “gợi ra chuyện không hay”.

Đối chiếu với các hành vi của các bị cáo theo cáo buộc tại bản cáo trạng so 178a/KSĐT ngày 11/11/2008 của VKSND Quận Đống Đa và bản án số 605/HSST ngày 08/12/2008 của TAND Quận Đống Đa chúng tôi không hề thấy các bị cáo đã có hành vi “gợi ra những chuyện không hay” hay làm náo động trật tự nơi công cộng. Vậy căn cứ vào đâu, vào cái gì mà TAND Quận Đống Đa đưa ra phán quyết như nêu trên ?

Hành vi “gây rối” được hiểu tại bản án số 605 như sau: “các bị cáo đã tụ tập cùng nhiều người khác, tập trung không đúng nơi thờ tự, dùng loa phóng thanh để cầu kinh.” Cách hiểu này mang tính suy diễn và áp đặt, tôi đề nghị tòa án cấp phúc thẩm cần quan tâm và xem xét lại.

Tại hồ sơ vụ án cũng như kết quả thẩm tra công khai tại phiên tòa sơ thẩm, đại diện Viện kiểm sát giữ quyền công tố đã không chứng minh được các bị cáo (có mặt hôm nay) đã “dùng loa phóng thanh để cầu kinh”. Việc “dùng loa phóng thanh để cầu kinh”, nếu có, thì lại là hành vi của người khác, không liên quan đến các bị cáo. Còn cáo buộc “các bị cáo đã tụ tập cùng nhiều người khác, tập trung không đúng nơi thờ tự” là cáo buộc vô căn cứ, bởi lẽ không có quy định nào quy định giáo dân chỉ được tập trung ở trong nhà thờ mà không được tập trung ở nơi khác. Mặt khác, tại khu vực 178 Nguyễn Lương Bằng chưa bao giờ là nơi có đặt biển “cấm người” đến đó.

Như chúng ta đã biết, tự do tín ngưỡng, tự do tôn giáo là quyền căn bản của con người, hiến pháp nước CHXHCNVN cũng ghi nhận quyền này tại điều 70. Mọi hành vi xâm phạm đến các quyền cơ bản của con người về tín ngưỡng, tôn giáo là hành vi vi phạm pháp luật. Theo Kinh Thánh của người Công giáo thì “Thiên chúa ở khắp mọi nơi”, và việc cầu nguyện của những giáo dân có thể diễn ra bất cứ nơi nào không phải là khu vực cấm, và rõ ràng pháp luật cũng không thể cấm việc cầu nguyện của họ. Tại đây, tôi cũng xin được nói thêm rằng: có nhiều hình thức để cầu nguyện: có thể là cầu nguyện thầm kín, đọc kinh, hát thánh ca… và mục đích của việc cầu nguyện là nhằm xin đấng thiêng liêng - mà theo tín ngưỡng của người Công giáo đó là xin Thiên chúa ban cho họ được toại nguyện các điều chính đáng mà họ mong ước. “Điều chính đáng” ở đây có thể là cho bản thân họ, gia đình họ, tập thể của họ, đất nước của họ, thậm chí cho cả thế giới. Vì thế, hành vi xuất phát từ sự nhiệt thành, mong muốn những điều tốt đẹp cho cả đất nước, cho toàn thế giới không thể bị coi là hành vi gây rối.

Bản án nhận định mục đích của việc cầu nguyện là nhằm đòi lại đất. Cách hiểu này chưa đúng với bản chất của nó. Mục đích lớn lao hơn trong việc cầu nguyện của các giáo dân ở đây là cầu xin Thiên chúa soi sáng, chỉ rõ cho cá nhân, cho tổ chức có trách nhiệm nhận thấy những sai trái, thiếu sót của mình trong việc giải quyết các vấn đề đất đai nhằm để điều chỉnh lại hành vi cho phù hợp với pháp luật và đạo lý, chứ bản thân Thiên chúa không tự ban hành quyết định trả lại đất cho giáo xứ, giáo dân Thái Hà. Trải qua một thời gian rất dài, các Linh Mục và giáo dân giáo xứ Thái Hà đã có đơn khiếu nại để đòi lại khu đất 178 Nguyễn Lương Bằng vốn dĩ thuộc quyền quản lý, sử dụng của giáo xứ Thái Hà từ ngày 26.9.1928 cho đến ngày 30.1.1961 bị Sở quản lý nhà đất Hà Nội chiếm đoạt giao cho Xí nghiệp thảm len Hà Nội sử dụng bằng quyết định 76/QL-NĐ nhưng không hề có 1 văn bản thu hồi nào. Việc khiếu nại bằng văn bản theo quy định của pháp luật đã không được cơ quan nhà nước có thẩm quyền giải quyết một dứt khoát và đến nơi đến chốn nên đã tạo ra tâm lý lo lắng, mất niềm tin vào pháp luật, vì thế họ đã chọn giải pháp cầu nguyện. Họ cầu nguyện cho mục tiêu cao cả, cho pháp luật Việt Nam được ban hành bởi Việt Nam được thực thi trên đất nước Việt Nam. Cầu nguyện cho công lý được thực thi trên quê hương Việt Nam, và có phải vì thế, sau những cuộc cầu nguyện của giáo dân mà Hà Nội đã có thêm 02 Công viên cho mọi người nghĩ ngơi, thư giản như nhiều người đã nói?

Những hành động ấy, xuất phát từ mục đích tốt đẹp như thế liệu rằng có thể gây ra “bất bình trong dư luận xã hội, ảnh hưởng uy tín và danh dự của những bà con Công giáo khác” như nhận định của tòa án cấp sơ thẩm? (Bản án trang 16). Chúng tôi cho là không. Việc làm của các bị cáo chỉ có thể bị coi là tạo ra “bất bình trong dư luận xã hội, ảnh hưởng uy tín và danh dự của những bà con Công giáo khác” khi hành động đó bị bóp méo, xuyên tạc như lời phát biểu của ngài Tổng Giám mục đáng kính đã bị bóp méo, cắt xén nhằm xuyên tạc như mọi người có và còn lương tri đã thấy.

Thứ 2: Chứng cứ mà tòa án cấp sơ thẩm đã áp dụng là những chiếc “băng đĩa ghi lại hình ảnh đập phá tài sản, tập trung đông người gây huyên náo mất trật tự trị an”( trang 14 của bản án).

Cáo trạng số 178a/KSĐT ngày 11/11/2008 của Viện Kiểm sát quận Đống Đa ghi rõ “Tang vật: Không” (Trang 17), vậy 2 đĩa hình ghi trong Quyết định đưa vụ án ra xét xử số 720/2008/HSST-QĐ ngày 21/11/2008 của Tòa Án quận Đống Đa lấy ở đâu ra? 2 đĩa hình này đã được cơ quan chuyên môn nào giám định tính trung thực, tính nguyên bản của nó chưa? Hay nó chỉ là những hình ảnh được cắt xén lắp ghép? Khoản 1 Điều 64 BLTTHS quy định: “Chứng cứ là những gì có thật, được thu thập theo trình tự, thủ tục do Bộ luật này quy định mà Cơ quan điều tra, Viện kiểm sát và Toà án dùng làm căn cứ để xác định có hay không có hành vi phạm tội, người thực hiện hành vi phạm tội cũng như những tình tiết khác cần thiết cho việc giải quyết đúng đắn vụ án”. 2 đĩa hình ghi trong Quyết định đưa vụ án ra xét xử số 720/2008/HSST-QĐ của Tòa Án quận Đống Đa đã không được thu thập đúng quy định nhưng Tòa Án quận Đống Đa coi đó là “vật chứng cần đưa ra xem xét tại phiên tòa” là trái với khoản 1 Điều 64 BLTTHS vì đã sử dụng hai đĩa hình chưa được giám định, không được thu thập theo trình tự luật định để kết tội các bị cáo là việc làm hết sức tùy tiện, bất chấp quy định của TA cấp sơ thẩm. Vì vậy, chúng tôi đề nghị HĐXX không được xem 2 đĩa hình này là vật chứng.

Thứ 3: Hành vi gây rối (nếu có) phải gây ra hậu quả nghiêm trọng - và giữa hành vi và hậu quả phải có mối liên hệ nhân quả với nhau. Ở vụ án này chúng ta có thể loại ra ngay từ đầu trường hợp các bị cáo đã bị xử phạt hành chính hoặc đã bị kết án về tội này, chưa được xóa án tích mà còn vi phạm như quy định tại điều luật. Vậy hậu quả nghiêm trọng mà các bị cáo đã gây ra bằng hành vi “gây rối” trong vụ án này là gì?

Bản án sơ thẩm đã nhận định bằng hành vi “cầu kinh” trong nhiều ngày của các bị cáo đã “gây mất trật tự trị an xã hội, cản trở hoạt động bình thường của cơ quan nhà nước, tổ chức kinh tế, gây thiệt hại nghiêm trọng cho hoạt động sản xuất kinh doanh của Công ty cổ phần may chiến thắng”.

Kết luận như trên là không có cơ sở vì không có một chứng cứ cụ thể nào đủ sức thuyết phục để chứng minh rằng: Việc “cầu nguyện” của các bị cáo mà đã gây ra những thiệt hại to lớn như thế. Cản trở hoạt động bình thường của cơ quan nhà nước, tổ chức kinh tế là cản trở như thế nào? Bình thường Công ty may Chiến Thắng hoạt động ra sao, nó không hề có một tài liệu rõ ràng nào để chứng minh cho những thiệt hại đó và điều lạ kỳ là, Cty cho rằng các bị cáo đã gây ra thiệt hại cho công ty gần 1.1tỷ đồng nhưng lại không yêu cầu các bị cáo bồi thường. (cần lấy giả dụ).

Bản án đã dựa vào báo cáo doanh thu của hai tháng 8 và tháng 9 năm 2008 của Công ty bị giảm doanh thu là 1.059.708.000đ, danh sách chi tiền cho 308 người với lý do “chi tiền phục cấp cho công nhân làm tại 178 Nguyễn Lương Bằng do giáo dân gây rối làm ảnh hưởng đến Năng suất lao động”, danh sách chi tiền trực bảo vệ cho 137 người với số tiền là 191.196.000đ.

Chúng tôi thấy rằng, thiệt hại mà công ty Chiến Thắng đưa ra là những con số hết sức khôi hài và trái luật. Doanh thu trong hai tháng 8 và 9 bị giảm sút chúng tôi thấy chẳng có liên quan gì đến các bị cáo. Ông bà xưa đã dạy: “Tiên trách kỹ, hậu trách nhân”, trước tiên phải xem xét lại năng lực quản lý, điều hành của mình. Khủng hoảng kinh tế thế giới năm 2008 không ảnh hưởng gì đến công ty may Chiến Thắng? Năng lực quản lý điều hành công ty yếu kém không ảnh hưởng hoạt động của Công ty? Hơn nữa, con số này cũng chưa được thẩm tra tại phiên tòa thì liệu nó có thể làm căn cứ để chứng minh cho thiệt hại của công ty?

Thông qua các danh sách mà Công ty may chiến thắng cung cấp cho Tòa án, chúng ta có thể thấy rằng: công ty Chiến thắng đã chi tiền một cách vô tội vạ, việc chi như thế, chúng ta dễ dàng nhận thấy: Hoặc cách “chi tiền” của Công ty Chiến thắng từ trước đến nay vẫn vô nguyên tắc thế, hoặc Công ty đã “lợi dụng” tình hình - vụ việc để hợp thức hóa những khoản chi bất hợp pháp hay những khoản tiền “lỡ lọt” vào túi cá nhân, tổ chức nào đó; dù kết luận nó thuộc giả thuyết nào thì cả hai điều này đều không thể chấp nhận được.

Thậm chí cái gọi là “thiệt hại” hơn 1 tỷ đồng do Công ty May Chiến Thắng khai vống lên (không có tài liệu chứng minh thuyết phục) mà đại diện Công ty May Chiến Thắng không hề yêu cầu bị cáo bồi thường là việc hết sức phi lý. Bởi lẽ Công ty May Chiến Thắng là doang nghiệp Nhà nước, thiệt hại (nếu có) là tài sản Nhà nước-tức Tổng Công ty Dệt May Việt Nam, cán bộ nào gây thiệt hại phải chịu trách nhiệm trước pháp luật, đại diện Công ty May Chiến Thắng lại không yêu cầu bồi thường số tiền to như thế thì chỉ có thể hiểu rằng hoàn toàn không có thiệt hại xảy ra. Không có thiệt hại xảy ra, bị cáo chưa bị xử lý hành chính, chưa có tiền sự mà vẫn bị truy tố, xét xử thì rõ ràng là các bị cáo đã bị truy tố, xét xử oan.

Ngoài các chứng cứ mà tôi vừa nêu trên, bản án còn “căn cứ vào lời khai của các nhân chứng Nguyễn Đức Trọng, Đinh Hồng Phong, Trần Tiến Hùng, lời khai của 6 người phụ nữ Mường đã tham gia đánh cồng chiêng”. Những lời khai này có ý nghĩa như thế nào trong việc xác định hành vi của các bị cáo? Chúng tôi không thấy một lời khai nào chỉ đích danh các bị cáo đã có hành vi gây rối, có chăng theo bản cáo trạng thì bà Việt có hành vi “nhặt cỏ, dọn dẹp ở khi vực bể nước nơi đặt tượng Đức Mẹ, nhặt gạch san lấp chỗ trống…” rõ ràng các hành vi này không thể gây ra hậu quả nghiêm trọng. Đối chiếu với BLHS Việt Nam, không ai có thể nghĩ ra rằng, hành vi trên lại là hành vi vi phạm pháp luật và bị truy cứu trách nhiệm hình sự.

Nhận xét và Kết luận

Thưa HĐXX

Trong khi cáo trạng nhận định các bị cáo hành động là do sự kích động, lôi kéo của Linh mục Vũ Khởi Phụng, Lm Nguyễn Ngọc Nam Phong, Lm Nguyễn Văn Khải, Lm Nguyễn Văn Thật, nhưng tại sao những Linh mục này không ai bị xử phạt hành chính (không có quyết định xử phạt hành chính), trong khi chính họ là những người khởi xướng, cầm đầu? Điều này cho thấy rõ ràng không có hành vi phạm tội nào xảy ra như kết luận của bản án sơ thẩm. Các bị cáo chỉ đóng vai trò thứ yếu lại bị đưa ra xử lý bằng biện pháp hình sự. Vì vậy, chúng tôi thấy bất hợp lý và bất công đối với 8 bị cáo, và như thế, vụ án đã có biểu hiện bất công ngay từ đầu, nên họ kháng cáo kêu oan là hoàn toàn có cơ sở.

Tám bị cáo đứng trước vành móng ngựa hôm nay là những người có đầy đủ năng lực, nhận thức và điều khiển hành vi. Họ ý thức được hành động việc làm của họ. Họ có bổn phận trách nhiệm với bản thân, tập thể và xã hội đó mới là công dân đúng nghĩa. Cầu nguyện trong ôn hòa, bất bạo động nhưng lại bị khởi tố, bắt tạm giam và bị xét xử để lãnh án trong khi những kẻ có dấu hiệu phạm tội thật sự thì cho đến nay vẫn ung dung ngoài vòng pháp luật. Đêm 31/8/2008 có kẻ đã lẫn vào đám đông giáo dân đang cầu nguyện để xịt hơi cay gây náo loạn, đánh người già trẻ em đến bất tỉnh và đổ máu, tôi cũng không biết bình xịt hơi cay ở đâu mà những người này có?

Đêm 15 rạng 16/11/2008, một nhóm người xông vào nhà thờ Thái Hà đòi đập đền thánh Giê-Ra-Đô, họ hô hào và tự đuổi nhau nhưng điều đáng buồn hơn cả là trong đám lộn xộn này người ta lại thấy có những vị Chính quyền phường Quang Trung và lực lượng Công an mặc cảnh phục lẫn thường phục, nhưng những vị này không làm gì cả để ngăn chận tình trạng gây rối lộn xộn nói trên. Chúng tôi không nói chính quyền quận Đống Đa bao che hay đồng lõa cùng với nhóm người này, nhưng đến nay chúng tôi vẫn chưa thấy vụ án được khởi tố dù chỉ để trấn an dư luận, cho nên, nhiều người cho rằng luật pháp của chúng ta đã không được áp dụng nghiêm minh cho tất cả công dân là có lý do của nó.

Kính thưa quý vị, người tín hữu Công giáo đều biết rằng: Không ai có thể làm hại được các vị nếu các vị nhiệt thành làm điều thiện, điều đúng? Mà nếu các vị chịu khổ vì sống công chính thì các vị thật có phúc. “Hãy giữ lương tâm ngay thẳng, khiến những kẻ phỉ bang quý vị vì quý vị ăn ở ngay thẳng (trong Đức KiTô) thì chính họ phải xấu hổ vì những điều họ vu khống (…) Bởi lẽ, thà chịu khổ vì làm việc lành còn hơn làm điều ác”. Quý vị đã và hãy hành động như những người tự do, không phải như những người lấy tự do làm màn che cho sự gian ác. Quý vị đã và hãy không sợ những kẻ chỉ có thể giết chết thân xác quý vị, mà không thể giết chết linh hồn của quý vị. Thật anh dũng, và quý vị đã có phần thưởng được dọn sẳn rồi.

Từ những phân tích cơ bản như tôi đã trình bày trên đây, tôi đề nghị HĐXX tuyên bố các bị cáo không phạm tội “gây rối TTCC”.

Xin cảm ơn mọi người đã lắng nghe tôi trình bày.

Luật sư HUỲNH VĂN ĐÔNG

(Nguồn tại đây)