Thứ Hai, 23 tháng 3, 2009

Tiếng kêu từ cô Tạ Phong Tần

Xin mọi người hãy đọc, phổ biến, dịch ra nhiều ngôn ngữ và xin gửi đến bất cứ nơi nào có thể giúp được những người đang bị áp bức.

_________________________________


THƯ GỞI BẠN BÈ

Thư này được gởi đi từ địa chỉ mail chính thức của tôi (taphongtan@gmail.com). Trong trường hợp xấu nhất là tôi bị bắt, tôi không thể tự mình công khai thư này được thì tôi nhờ bạn bè tôi giúp tôi công bố thư này cho các phương tiện truyền thông trong và ngoài nước, các tổ chức đấu tranh vì quyền con người trên thế giới được biết một sự thật mà chế độ bạo quyền cộng sản Việt Nam đang cố tình che giấu dư luận và thế giới bên ngoài.


- Những ngày qua, Văn phòng Luật sư Pháp Quyền (VPLS PQ) bị khủng bố trầm trọng. Hàng loạt cú đánh hội đồng dơ bẩn với đủ thứ chiêu thức hèn hạ được tung ra nhằm vào Luật sư Lê Trần Luật (Trưởng Văn phòng) và tôi (người trợ lý tin cẩn của ông Luật). Từ dựng đứng sự việc không có thành có, xúi giục khách hàng thưa kiện hoặc hủy hợp đồng, cắt cử khoảng 20 thanh niên bặm trợn túc trực canh gác suốt ngày đêm ở cửa trước, cửa sau Văn phòng, ai bước chân ra ngoài cũng đều có 3-4 thanh niên đi xe máy phân khối lớn bám theo, khách nào đến Văn phòng khi đi ra đều bị những tay thanh niên kia chạy theo hỏi: “Vào đó làm gì? Văn phòng đó là lừa đảo, phản động, không được tiếp xúc”, v.v… và v.v… cho đến cản trở tự do đi lại của những người ở đây không thể ra khỏi khu vực thành phố Sài Gòn, dùng tờ báo Công an TP HCM để vu khống, bôi nhọ với ý đồ xấu xa. Đồng thời, hàng loạt Giấy mời, Giấy triệu tập của đủ loại cơ quan đoàn thể, Công an được tung ra “mời bằng vũ lực” xuyên suốt đối với ông Luật và tôi với những lý do hết sức vớ vẩn để quấy rối, cản trở chúng tôi ra Hà Nội tham gia bảo vệ cho giáo dân Thái Hà.

- Tôi có quyền bất hợp tác đối với các loại Giấy mời đó, họ có thể dùng vũ lực câu lưu thể xác tôi, nhưng họ không thể bắt tôi mở miệng nói điều tôi không muốn nói. Nhưng trong tình hình VPLS PQ gặp khăn khó khăn chồng chất từ phía nhà cầm quyền Việt Nam, vì sự tồn vong của Văn phòng, vì người đồng sự của tôi là ông Lê Trần Luật, vì cuộc sống của những người tôi quý mến ở đây, tôi buộc phải nhẫn nhục nhún mình trước cường quyền bạo ngược để liên tục suốt 10 ngày đến Công an quận Gò Vấp “làm việc” theo ý họ. Những tờ giấy mời ấy được ký bởi Công an quận Gò Vấp nhưng người làm việc với tôi không phải là công an quận, theo tôi nhận định ông ta ở cơ quan cấp cao hơn cấp Thành phố nữa. Ông này khoảng hơn 50 tuổi, trán hói, tóc bạc, nói giọng Hà Nội. Ông ta tự giới thiệu mình tên là Nguyễn Tiến Tùng, và tự hào nói rằng ông Trần Khuê, ông Đỗ Nam Hải đều biết ông ta.

- Về nội dung của những buổi làm việc, họ yêu cầu tôi xác nhận những bài viết đăng trên blog Công Lý và Sự Thật là của chính tôi viết, hoặc chính tôi post lên trang blog CL&ST mà nguồn bài lấy từ các trang BBC tiếng Việt, RFA tiếng Việt, những lần tôi trả lời phỏng vấn các đài nước ngoài sau vụ VPLS PQ bị kê biên tài sản trái pháp luật, vụ tôi bị họ bắt trái pháp luật về Công an quận Gò Vấp. Tôi đã xác nhận tất cả những điều này vì chẳng có gì phải giấu giếm hay dấm dúi cả.

- Tất cả những bài tôi viết đăng trên blog cá nhân của tôi đều có căn cứ xác thực về nội dung và số liệu từ báo chí trong nước hay từ cơ quan truyền thông BBC, và đó là quan điểm, ý kiến của tôi về tình hình đó.

- Tôi biết họ đang cố gắng chống chế với thế giới bên ngoài về tình hình nhân quyền ở Việt Nam đang bị xâm phạm như thế nào. Họ muốn đàn áp, muốn bịt miệng, muốn ngăn cản không cho tôi bày tỏ chính kiến của tôi về tình trạng đất nước mình, họ muốn tôi xác nhận rằng ở Việt Nam người dân đang được hưởng “nhân quyền” đầy đủ.

Nhưng bằng vào việc tôi phát biểu quan điểm mà phải liên tục “làm việc” với cơ quan Công an thì ai cũng phải hiểu rằng quyền tự do bày tỏ quan điểm của người dân có hay không rồi. Thử hỏi trên thế giới này, ngoài các quốc gia cộng sản ra, có công dân nước nào bày tỏ quan điểm của mình về tình hình đất nước mình, về tình hình thế giới mà bị mời lên mời xuống, phải bỏ cả công ăn việc làm để liên tục “làm việc với công an” như ở Việt Nam không (cụ thể là trường hợp của tôi)?

- Tôi không phải là người bảo thủ, nên khi họ bảo rằng tôi viết bài phát biểu quan điểm bảo vệ quyền tự do thông tin, quyền được bào chữa của bị cáo mà tôi gọi đó là “nhân quyền”, “quyền con người” là tôi đã dùng một khái niệm quá rộng cho một vấn đề nhỏ. Tôi công nhận họ nói như vậy cũng đúng, và tôi dùng từ như thế là “sai” tức dùng từ không chính xác. Chớ “sai” không có nghĩa là toàn bộ nội dung bài viết từ trên xuống dưới đều sai. Tôi đồng ý với họ là sau này tôi viết cái gì thì tôi sẽ dùng từ ngữ chính xác hơn, chỉ thẳng vào vấn đề, vào nội dung, vào con người cụ thể, không dùng khái niệm quá rộng cho vấn đề nhỏ. Ngoài ra, tôi không cam kết bất cứ điều gì với họ.

- Tất cả các buổi làm việc họ đều đặt máy quay phim. Tôi biết họ muốn dùng hình ảnh của tôi nhằm vào một mục đích khác. Tôi muốn nói rõ cho mọi người biết rằng: Tôi là người miền Nam, người miền Nam có thói quen khi nói chuyện dùng chữ “Dạ” trả lời với người lớn tuổi hơn mình, đó là thể hiện lối giao tiếp lịch sự, có văn hóa. Từ “Dạ” đồng nghĩa với từ “Vâng” của người miền Bắc, có nghĩa là “đồng ý”, “thống nhất” chớ không có nghĩa là khúm núm, quỳ lụy, sợ sệt người đối diện.

- Những lần trả lời phỏng vấn của tôi với các đài nước ngoài đều là tường thuật sự thật về việc kê biên tài sản của Văn phòng và tôi bị họ bắt giữ trái pháp luật như thế nào, tôi không bịa đặt, thêm thắt chuyện gì.

- Bạn thân của tôi- bà Nguyễn Thị Mỹ Nghệ (mẹ ruột cháu bé 13 tuổi bị cô giáo trường Hai Bà Trưng khủng bố tinh thần đến bị “stress cấp” mà tôi có loạt bài viết đăng trên blog CL&ST) nói cho tôi biết rằng có hai người xưng là Công an Thành phố Hồ Chí Minh đến nhà gặp vợ chồng chị Nghệ, đưa cho vợ chồng chị Nghệ xem một loạt giấy photocopy chữ viết tay giả mạo chữ viết của tôi, nói rằng chính tôi viết những tài liệu ấy tung vào trường Hai Bà Trưng để “vận động quần chúng”. Chị Nghệ đã trả lời 2 người Công an này rằng tài liệu ấy là giả vì chữ viết chỉ hao hao giống nét chữ của tôi chớ không phải chữ viết của tôi. Với mối quan hệ bạn bè hơn 20 năm với tôi, chị Nghệ biết rõ tính tôi và khẳng định với họ rằng tôi không bao giờ làm cái việc tung tờ rơi ấy cả thì 2 Công an kia mới làm thinh. Điều này cho thấy rằng, để đạt được mục đích, ý đồ đen tối, họ có thể giả mạo, dựng đứng bất cứ thứ gì, bất chấp ý nghĩa chính quyền thì phải có hành vi chính đáng mà ngang nhiên dùng thủ đoạn rất “tà ma ngoại đạo”.

Với quyền lực nhà nước, tòa án, nhà tù, lực lượng vũ trang trong tay, với bản chất dối trá, lừa bịp, thích sử dụng lưu manh, nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam có thể làm giả đủ thứ tài liệu, hình ảnh, gắp lửa bỏ tay người, dựng lên bất cứ tội danh gì, vụ án gì để gán ghép cho tôi, bôi nhọ danh dự cá nhân tôi, hoặc để lừa bịp thế giới bên ngoài rằng tôi đã đồng ý với họ điều nọ điều kia, v.v… và v.v…

- Các bạn chỉ nên tin khi chính mắt các bạn nhìn thấy rõ, tay của các bạn sờ trúng chính con người tôi bằng xương bằng thịt đứng trước mặt các bạn, và tôi nói lên tiếng nói của mình một cách độc lập, chớ không phải các bạn nhìn thấy tôi thông qua các phương tiện kỹ thuật khác. Các bạn chỉ nên tin lời tôi khi tôi được tự do phát biểu, chớ không phải tôi nói trong tình trạng trước họng súng, lưỡi lê hay bởi những người tôi yêu quý đang bị đe dọa.

- Tôi không phải là người của bất cứ đảng phái, tổ chức nào. Tôi không có tài sản, không có gia đình riêng. Vì vậy, những điều tôi đã từng làm, đã từng viết trên blog của tôi không hề chịu sự chi phối của bất cứ ai, tôi không có mục đích chính trị, tôi sẵn sàng chấp nhận hậu quả xấu nhất để bao vệ danh dự của mình. Họ có thể bỏ tù tôi, có thể giết tôi, nhưng họ không thể bắt tôi cam kết bất cứ điều gì với họ. Nếu họ bắt tôi tội “Tuyên truyền chống Nhà nước XHCN” thì đó là niềm vinh dự cho tôi (còn tốt hơn những người khác bị vu cho tội “trốn thuế”, “lừa đảo” hay “tàng trữ ma túy”), vì tôi sẽ là bằng chứng sống cho việc quyền con người bị xâm phạm thô bạo ở Việt Nam.

- Họ muốn tuyên truyền như thế nào là việc của họ, nhưng tôi không có trách nhiệm phải nói theo họ, không có trách nhiệm phải ca ngợi cái điều mà tôi thấy nó bẩn thỉu. Họ có thể lấy cớ rằng cơ quan giám định (thuộc Sở Văn hóa- Thông tin- Truyền thông Thành phố Hồ Chí Minh hoặc cấp cao hơn nữa cũng vậy) kết luận những bài viết của tôi là “phản tuyên truyền”, “phản động”, “kích động” hay gì gì đó để kết tội tôi. Họ cho rằng tôi “xuyên tạc”, “bóp méo” hay “nói xấu Nhà nước”, “nói xấu Đảng CSVN”; có nghĩa là trong vụ việc của tôi, người “bị hại” là Nhà nước VN, là Đảng CSVN, vậy thì giao cho cơ quan phụ thuộc vào Nhà nước (lãnh lương, được chức vụ), phụ thuộc vào Đảng (lãnh đạo, chỉ huy) giám định thì có khác nào “giao trứng cho ác”, “thằng cha” bảo gì thì “thằng con” đương nhiên răm rắp nghe theo. Tôi không bao giờ công nhận cái loại giám định vớ vẩn ấy bởi lẽ cơ quan này chỉ là loại công cụ tay sai, lãnh đạo cơ quan này là công chức - Đảng viên, giám định theo chỉ đạo của đảng CSVN thì làm gì có tính khách quan mà “giám” với chả “định”.

Việc giám định chỉ thật sự khách quan khi cơ quan giám định là các tổ chức văn hóa quốc tế và chuẩn mực để đối chiếu, so sánh khi giám định là chuẩn cả thế giới đồng công nhận (trong đó có Việt Nam), cụ thể là bản Tuyên ngôn Nhân quyền thế giới (1948) mà Việt Nam đã tham gia ký kết ngày 24/9/1982.

- Nếu tôi bị xét xử trong một phiên tòa bưng bít, không có bạn bè, không có truyền thông nước ngoài tham gia, thì các bạn hãy hiểu rằng đó là một phiên tòa của kẻ cướp, của bạo quyền độc tài, trong cái gọi là phiên tòa đó không tồn tại pháp luật, không tồn tại công lý, mà chỉ có bạo quyền cộng sản đang ngang nhiên chà đạp lên quyền con người, chà đạp lên quyền tự do bày tỏ quan điểm của tôi chỉ vì quan điểm của tôi trái với ý muốn nhà cầm quyền cộng sản, vì quan điểm của tôi vạch trần bộ mặt xấu xa, bản chất lưu manh của bạo quyền. Có thể sau đó, họ lại dùng báo chí làm tiếp trò bẩn bôi đen sự thật như họ đã làm với 8 giáo dân Thái Hà: “Các bị cáo đã cúi đầu nhận tội” dù giáo dân không hề nhận tội. Các bạn hãy tin rằng trong những phiên tòa như thế này, tôi không bao giờ cúi đầu khuất phục họ.

- Trong khi tôi viết những dòng này, tâm hồn tôi rất bình thản, bởi lẽ tôi đã ngộ ra rằng, chính Đức Giê-su ngày xưa khi lâm nạn Ngài cũng bình thản như thế, “Chén mà Chúa Cha đã trao cho Thầy, lẽ nào Thầy chẳng uống?”, “Lạy Cha, con xin phó thác hồn con trong tay Cha”; còn tôi, tôi nói rằng: “Lạy Chúa, con xin phó thác linh hồn con trong tay Chúa”.

Thư này sẽ còn được tôi bổ sung tiếp (nếu có thể).

Đính kèm thư này là ảnh chụp các loại Giấy Mời trong thời gian gần đây.

Sài Gòn, ngày 22/3/2009

Tạ Phong Tần

__________

































Thứ Bảy, 21 tháng 3, 2009

Luật sư Lê Trần Luật chứng minh Hiến Pháp Việt nam là mị dân

(bài của Hiền Vy)


Sau khi xin phép đi biểu tình mà bị từ chối, nhà văn Nguyễn Xuân Nghĩa và cô Phạm Thanh Nghiên đã khiếu nại nhưng không được trả lời.

Theo luật quy định thì sau 30 ngày mà không được trả lời thì có thể khiếu kiện về hành vi hành chánh đó. Vào ngày 22 tháng 8 năm 2008 luật sư Lê Trần Luật đã hướng dẫn 2 nhà dân chủ này nộp đơn khởi kiện tại tòa án hành chánh của thành phố Hà Nội. Sau đây là cuộc nói chuyện của luật sư Lê Trần Luật và phóng viên Hiền Vy.

Luật sư Lê Trần Luật:

Sau khi chờ một tháng, không thấy họ trả lời, ông Nghĩa và cô Nghiên đã khởi kiện ra toà án hành chánh của tòa án nhân dân Hà Nội, khoảng chỉ 3 ngày sau thì tòa trả lại đơn, cho rằng không thuộc thẩm quyền của tòa. Tôi tự hỏi nếu không phải thẩm quyền của tòa thì là thẩm quyền của ai bởi vì chức năng của tòa là giải quyết những xung đột của xã hội, vậy thì bất cứ một xung đột nào trong xã hội, tòa cũng phải có nhiệm vụ giải quyết. Người ta xin cơ quan hành chính cho đi biểu tình thì không cho, kiện ra tòa thì không được, vậy thì ghi quyền biểu tình trong điều 69 để làm gì ?

Hiền Vy:

Thưa như vậy thì cô Thanh Nghiên và luật sư sẽ làm gì kế tiếp ạ ?



Ngụy biện và mị dân?

Luật sư Lê Trần Luật:

Thật sự là người ta đã từ chối tất cả. Mình xin biểu tình ở một cơ quan hành chánh thì người ta không cho. Mình khiếu nại, người ta không trả lời. Mình kiện ra tòa thì tòa nói không thuộc thẩm quyền, như vậy thì có phải người ta cố tình từ chối cái quyền biểu tình hay không.

Bản chất của vấn đề nó nằm ở chỗ là nhà cầm quyền không muốn cho người dân có quyền biểu tình này và tòa án ngụy biện là không thuộc thẩm quyền của mình. Như vậy thì ghi nhận quyền biểu tình trong hiến pháp để làm cái gì ?

Sắp tới tôi sẽ làm một bản kiến nghị cho ông Nghĩa và cô Nghiên gửi cho các đại biểu quốc hội, rằng hãy xóa bỏ quyền biểu tình trong hiến pháp vì hiến pháp ghi những điều tốt đẹp như thế mà không thực hiện thì ghi làm cái gì.

Nếu như không tổ chức được cái quyền đã ghi trong điều 69 đó thì hãy xóa bỏ điều đó, ghi như thế là một điều mị dân.

Hiền Vy:

Thưa, như vậy là trong hiến pháp, điều 69, người dân có quyền được đi biểu tình nhưng qua những gì đã xảy ra thì quyền đó chỉ có trên giấy tờ thôi, phải không ạ ?

Luật sư Lê Trần Luật:

Vâng, bây giờ thì chúng tôi đã có đầy đủ chứng cớ để chứng minh rằng nhà cầm quyền ghi điều đó trong hiến pháp nhưng không thực hiện trên thực tế. Nếu chúng tôi không xin phép biểu tình thì nhà cầm quyền có thể bảo rằng tại người dân ViệtNam không xin biểu tình, chứ nếu xin thì sẽ được. Bây giờ chúng tôi đã xin, nhưng lại bị từ chối. Họ có thể lập luận là từ chối thì anh có quyền khởi kiện lên tòa coi ai đúng ai sai.

Chúng tôi cũng đã khởi kiện lên tòa thì tòa lại bảo là tòa không thuộc thẩm quyền. Như thế có phải là họ cố tình từ chối cái quyền này không. Tôi sẽ kiến nghị tất cả các đại biểu quốc hội Việt Nam hãy xoá bỏ hoặc sửa chữa thế nào đó hay bỏ cái quyền biểu tình ra bên ngoài bởi vì chúng tôi có bằng chứng là nhà cầm quyền không cho biểu tình thì đừng ghi quyền đó vào.


Tự do, dân chủ, nhân quyền?

Hiền Vy:

Ngày 2 tháng 9 là kỷ niệm 63 năm của bản Tuyên Ngôn Độc Lập, nội dung trong đó có nhiều điều rất lý tưởng, thưa ông, tại ViệtNam bây giờ có quyền được sống, quyền tự do và quyền mưu cầu hạnh phúc như trong bản tuyên ngôn nói không ?

Luật sư Lê Trần Luật:

Thực sự ở ViệtNam có quyền tự do ngôn luận hay không ? Không có! Quyền biểu tình có không ? Không có ! Tôi có cảm giác nhà cầm quyền Việtnam lôi tất cả những cái điều luật tốt đẹp nào trên thế giới đã có, chép vào trong hiến pháp của mình để mị dân chứ không tổ chức thực hiện. Rất nhiều nhà hoạt động dân chủ đã bị bắt vì bị cho là tuyên truyền chống chế độ hoặc là đã lợi dụng quyền tự do dân chủ.

Rồi quyền bầu cử có không? Không có! Quyền tự ứng cử có không ? Rất nhiều người tự ứng cử, thì nhà cầm quyền cho rằng họ bị tâm thần, kiếm cách này cách khác chuyển những người này vào nhà thương điên. Rồi quyền biểu tình thì xin phép không cho, kiện thì không được. Ghi những quyền này trong hiến pháp nguy hiểm ở chỗ là người dân nghĩ rằng hiến pháp đã qui định cho mình quyền đó thì người dân bắt đầu thực hiện quyền đó, mà thực hiện không khéo thì sẽ bị truy bắt. Như vậy có phải là vừa mị dân, vừa bẫy dân vào con đường phạm tội hay không

Hiền Vy:

Thưa, theo luật sư, nếu có tự do, nếu có dân chủ và nếu có nhân quyền thì có lợi gì cho nhà nước và có hại gì cho nhà nước, nếu những quyền đó thực sự có ở ViệtNam ?

Luật sư Lê Trần Luật:

Bất kỳ một nhà nước nào cũng hướng tới tự do, dân chủ và hạnh phúc của nhân dân. Một nhà nước không hướng tới những điều đó thì không thể gọi là nhà nước mà phải gọi là một nhóm người cầm quyền. một đảng nào đó cai trị người dân, chứ không phải nhà nước. Tất cả sự tự do dân chủ đều mang lại lợi ích cho nhà nước

Hiền Vy:

Trong lần trước, ông có nói là tại ViệtNam quyền lực đang khống chế pháp luật, thì vai trò của người luật sư trong xã hội ViêtNam bây giờ như thế nào, thưa ông ?

Luật sư Lê Trần Luật:

Vai trò của người luật sư tại ViệtNam rất thấp, hầu như tất cả các cơ quan trong bộ máy của nhà nước đánh giá cái vai trò này rất thấp vì người ta không coi luật pháp ra gì hết. Người ta làm theo sự chỉ đạo của Đảng, nói chung, đảng chỉ đạo thì bất chấp luật pháp như thế nào.

Tất cả những người thực thi pháp luật này có một chỗ để dựa lưng, đó là đảng cộng sản. Họ dựa vào đó, cái gì mà ý của Đảng rồi thì pháp luật không ý nghĩa gì

Hiền Vy:

Thưa ông có gì muốn chia sẻ với thính giả của đài Á Châu Tự Do không ạ ?

Luật sư Lê Trần Luật:

Chúng tôi không phải đấu tranh để đòi này đòi kia, mà chúng tôi đang đấu tranh với quyền lực và phương pháp đấu tranh trong thời điểm này phương pháp đấu tranh bất bạo động. Vũ khí bất bạo động chính là công luận mà một trong những phương cách của công luận chính là truyền thông và tôi chỉ có nhắn gửi với giới truyền thông và quí vị nghe đài là hãy lên tiếng, lên tiếng vì sự phát triển, vì sự độc lập và tự do của đất nước, của dân tộc mình

Hiền Vy:

Xin cảm ơn luật sư

____________________


Bài đọc thêm:


_Khi người luật sư trực diện hệ thống luật pháp nghịch thường !


_Luận Cứ Bào Chữa Cho Phạm Bá Hải Tại Phiên Tòa Phúc Thẩm


_TRÒ CHUYỆN VỚI CHỊ DƯƠNG THỊ TÂN (VỢ CŨ ĐIẾU CÀY)

Thứ Năm, 19 tháng 3, 2009

Yên bình hay giật gấu vá vai ! (GTC)

(GTC 17/3/2009)

Trước tình hình có vẻ yên bình của xã hội, nhiều người đã vội trách cứ lo xa quá đáng, nhưng ẩn đàng sau vẻ yên bình đó là gì, mời các bạn hãy cùng phân tích những sự việc hiện tượng.


Trước nhất là tình hình kinh tế, tiền đồng vẫn được giữ để không mất giá, các doanh nghiệp khi áp dụng cách tính thuế mới theo thu nhập cá nhân còn được giảm thuế hàng tháng khoảng 30%, mặt khác còn được hưởng lợi từ gói kích cầu 1 tỷ đô la, điều này đã làm hài lòng các doanh nghiệp, nhất là các doanh nghiệp tư nhân vì từ lâu đã bị bỏ rơi không chăm sóc. Thế nhưng đàng sau chính sách này là cả một sự tính toán lợi hại thiệt hơn bất chấp những hiểm họa có thể xảy ra.


Để tiền đồng không bị mất giá và có thể kiểm soát được, nhà cầm quyền đã phải tiếp tục triển khai dự án bô xít Tây nguyên hầu có thể tạm thời lấy vài tỷ đô la ứng trước của Trung Quốc (TQ). Tác hại của việc này vượt ra khỏi những toan tính về kinh tế và môi trường, nó có thể gây ra những nguy hại không lường về an ninh quốc phòng, ta có thể thấy trước nếu như trong tương lai Việt nam không làm hài lòng đàn anh TQ, lập tức một "Sự kiện vùng Tây Nguyên" sẽ được dựng lên, TQ đã chuẩn bị sẵn sàng cho kịch bản này bằng cách đang đóng tàu sân bay, với Hàng không mẫu hạm này tiến thẳng đến Nha Trang để "giải cứu công dân TQ", liệu Việt Nam có đủ sức chống đỡ ? hay một cứ địa của TQ sẽ được xây dựng ? nước Việt bị xẻ đôi có còn chống cự được chăng ? GTC đã rất buồn khi phải viết ra viễn kiến này.


Đối với các doanh nghiệp, có lẽ nhà cầm quyền đã xem qua những bài phân tích của blog Trần Đông Chấn, và đã thấy những tác hại vì quá quan tâm đến ngoại lực, từ đó nhà cầm quyền đã nhận ra những sai sót lớn khi không phát triển nội lực, con bò ốm yếu giờ đây cần phải được chăm sóc, o bế, và tất nhiên là để rút sữa, nhưng để con bò cho sữa cũng còn lâu lắm, mà gói kích cầu 1 tỷ đô la thì cần tiền ngay bây giờ, làm sao để có tiền ngay? nhà cầm quyền đã cho phát hành trái phiếu lên đến 55.000 tỷ đồng (tương đương 3 tỷ đô la) số trái phiếu ấy chắc chắn chỉ bán được bằng cách bắt ép các doanh nghiệp và các đoàn thể, tổ chức mua, và có thể sẽ nhắm đến cả những người lãnh đô la từ người thân ở nước ngoài, chúng ta sẽ chờ xem sách lược thả con tép bắt con tôm qua việc bán trái phiếu sẽ được triển khai như thế nào ?


Đối với những cá nhân chịu thuế thu nhập hiện thời tình hình có vẻ êm dịu khi được hoãn nộp thuế tới 6 tháng, nhưng hoãn không có nghĩa là không thu, mà còn tệ hại hơn ở chỗ bị truy thu tới 6 tháng một lần, để giải quyết việc truy thu hay không có lẽ sẽ tùy thuộc vào việc bán công trái !


Trong tương lai gần, kinh tế thế giới vẫn chưa thể phục hồi, do vậy nhà cầm quyền Việt nam vẫn chưa thể chờ mong lợi nhuận từ các giếng dầu và các lĩnh vực xuất khẩu như trước, các biện pháp giựt gấu vá vai chẳng biết sẽ duy trì được đến bao giờ ???


------------------------------------------


20/3/2009 Thông tin thêm (nguồn RFA):


Trung Quốc đã mua của Nga mười mấy chiếc tàu ngầm chạy diesel loại Kilô, những chiếc khu trực hạm loại Sovremeny trang bị những phi đạn siêu âm chống tàu loại Sunburn và Sizzler. Tàu ngầm kiểu lấy tên các triều đại Thương, Tống, Nguyên của Trung Quốc đang được chế tạo gấp rút. Một tàu hàng không mẫu hạm sẽ được hạ thuỷ trong năm nay.





̣Đường đỏ là vùng Trung Quốc tuyên bố chủ quyền; Đường xanh là các khu vực kinh tế EEZ theo Công ước LHQ về Luật biển; Các đảo xám là nơi có tranh chấp.(theo BBC)

Thứ Sáu, 13 tháng 3, 2009

Đại loạn tại Trường Yên

3 giờ chiều ngày 4-3-2009, tại km 28, 29, trục đường Hà Đông -Xuân Mai, ngay đầu thôn Phù Yên, xã Trường Yên bị tắc nghẽn gần một tiếng đồng hồ, với chiều dài 4 km. Nguyên nhân do lãnh đạo huyện Chương Mỹ ký lệnh cưỡng chế 5 gia đình thôn Phù Yên và 29 gia đình thôn Nhật Tiến, chỉ vì những gia đình này cương quyết không nhận tiền đền bù với giá rẻ mạt.

Dù trời lâm thâm mưa, ngay từ chiều ngày 3, lực lượng cưỡng chế đã được điều động tới căng lều bạt để sáng ngày mùng 4 ra quân, theo kiểu "quân lệnh như sơn", "không cho chúng nó thoát, công an đã vào đây là dân hết đường lui".

Đúng 8 giờ sáng, 150 cán bộ công an xã Thuỷ Xuân Tiên, xã Trường Yên, và thị xã Xuân Mai cùng dân quân tự vệ, trang bị dùi cui, lựu đạn cay tràn vào đồng, nơi 5 gia đình cương quyết không chịu bán đất cho doanh nghiệp với giá rẻ như cho không, dưới sự thông đồng của chính quyền xã và sự tiếp tay của chủ tịch ủy ban nhân dân huyện Trần Vũ Lâm.


5 gia đình đó là Nguyễn Văn Vinh, Nguyễn văn Mạnh, Nguyễn Chí Cường và Nguyễn Thị Trường, nhà vài trăm mét, nhà nửa sào, không phải bờ xôi ruộng mật mà là đất ven đường, với giá "ưu tiên" 80 triệu /sào 360 mét vuông (Trước đó 45 gia đình trong thôn bị cưỡng ép, mua chuộc, nhẹ dạ, non gan, không dám trái lệnh chỉ nhận được 60 triệu/sào).



Trên thực tế, đất ở đây có giá 5 triệu/ m2. Chính quyền xã đồng ý trả lại cho các gia đình bị thu hồi đất mỗi nhà 10% đất dịch vụ, với giá 2 triệu một m2. Nghĩa là bị cưỡng ép bán ruộng với giá rẻ , vẻn vẹn 220.000 một mét, song lại "được " xã ưu tiên nhượng lại với giá gấp 9- 10 lần, với lý do nhà chật, đông anh em trai, thiếu đất ở và đất sản xuất.

... Bán cả sào đất, được 80 triệu thì mua lại đất xã bán, trên cơ sở tiền san lấp mặt bằng, tiền thuê người cưỡng chế, tiền dịch vụ nọ, kia... người nông dân chỉ còn vẻn vẹn 8 triệu bạc, còn mất đi 9/10 số đất đã có. Quả là một dạng ăn cướp tinh vi, cướp trên cơ sở luật pháp của nhà nước xã hội chủ nghĩa Việt Nam. Chuyện lạ có thật này chắc chỉ có ở Việt Nam?


Ban đầu, lực lượng cưỡng chế cậy lệnh, cậy đông, cậy phép nước, khinh nhờn quyền dân nên hung hăng như giữa chốn không người. Trong lúc chủ tịch xã cầm loa oang oang kích động, ra sức tuyên truyền đường lối và chủ trương "đúng đắn" của đảng và nhà nước:

- "Đất đai là sở hữu của nhà nước, khi cần, nhà nước ra lệnh trưng thu, đề nghị bà con thôn ta tự nguyện chấp hành".



Lực lượng dân quân tự vệ, thanh niên tình nguyện, công an lăm lăm dùi cui, lựu đạn xịt hơi cay sẵn sàng nhảy vào ăn tươi nuốt sống, luộc nhừ những phần tử nổi loạn, quá khích.



Đáp lại, người dân chỉ biết đứng nhìn.

Cả trăm mét đất của gia đình đầu tiên bị cưỡng chiếm gọn ghẽ, quanh khu vực cưỡng chế chỉ là những cặp mắt nháo nhác, những tiếng thở dài, tiếng than khóc của gia đình người bị mất đất:

- Giời ạ, cứ thế này thì để nó khiêng cả làng à?

- Nhưng biết làm thế nào được, quyền sinh quyền sát trong tay chúng nó, có khác gì thời cải cách đâu, nó cho sống được sống, bắt chết phải chết. Chống lại, nó bắt rồi tra tấn đến chết trong tù, có phải thiệt người, thiệt của không?

- Bác ơi, đảng ơi, trời ơi, bác có nhìn thấy cảnh con cháu bác đang hại dân lành vô tội không, bác ơi ?

- Hu hu! Ối trời ơi là trời ơi, đảng ác thế này mà trời ở đâu ? Bên cạnh những người đàn ông căng thẳng, nhịn nhục, những người đàn bà rúm lại với nhau vì sợ, vì đau, là những tiếng đe nẹt, hù doạ của lực lượng cưỡng chế:

- " Không cho phép bất cứ kẻ nào được cản trở người thi hành công vụ , kẻ nào cố tình cưỡng lại mệnh lệnh của nhà nước sẽ lập tức bị bắt và chịu sự trừng phạt của pháp luật".

11 giờ, tất cả từ cán bộ viện kiểm sát, công an, dân quân kéo nhau đi ăn trưa, người vào hàng quán, kẻ gọi thịt chó, coi như nhiệm vụ cướp bóc đã hoàn thành một phần, vạn sự khởi đầu nan, đầu xuôi, thì đuôi sẽ lọt.

2 giờ chiều, cuộc cưỡng chế tiếp tục, vẫn là những bộ mặt hằm hè, trâng tráo, dữ tợn, bất chấp lẽ phải, tình người, đạo lý, bất chấp lương tâm, nhân phẩm danh dự, những kẻ mờ mắt vì đồng tiền tội lỗi được thuê với giá bèo bọt rẻ mạt (100.000 VND) quên cả tình làng, nghĩa xóm, quên nước mắt người dân, quên cả cội nguồn giống nòi đã sản sinh ra chúng, chỉ đơn thuần là công cụ kiếm tiền, kẻ thừa hành và tay sai trung thành của đảng ác quái yêu ma, từ bao giờ đã phản lại lòng dân, đi ngược lại lợi ích của dân...

Khắp đồng vẫn là những bộ mặt đỏ sậm màu men bia men rượu, những tiếng nói đe nẹt bao trùm , lực lượng công an được điều động tăng cường thêm 50 tên cùng vũ khí, trang bị tận răng.

Chuyển sang cưỡng chế gia đình thứ hai, tên công an hùng hổ giơ lựu đạn xịt hơi cay xông vào lều trại khi bà Nguyễn thị Bé (68 tuổi) cùng hai bà bạn nằm dài trong lều, cương quyết không rời... Làn khói vừa toả ra, bà Bé bị sặc hơi cay ngã quay lơ, hai bà khác ôm ngực ho sặc sụa.

Bà Nguyễn thị Bé bị ngất do công an dùng lựu đạn cay.(Hình: DLT)



Qúa phẫn nộ trước cảnh mẹ mình bị ngất, bà con xung quanh nhớn nhác, người khóc, người la, người dỗ, người mắng... Quên cả nỗi sợ hãi bủa vây, con trai bà Bé lăn xả vào tên công an đốn mạt, trợn trừng mắt, thét lên:

- Mẹ mày, dám khủng bố mẹ tao hả? Đồ súc sinh, quân giết người...

Lập tức, cả rừng người như đám lá khô đã cạn kiệt niềm tin với đảng, với chính quyền, với công an, chỉ cần một quê diêm là bùng cháy...Chiêng trống báo động nổi lên, tất cả cánh thanh niên trai tráng trong thôn Phù Yên, không kể có ruộng hay không, cùng nhảy vào vật lộn với lũ cướp, gây ra một sự hỗn độn chưa từng thấy.

Trong khi bọn đầu xỏ quen thói áp đảo, định nhảy vào đánh đập bà con, giải thoát cho đồng bọn thì phía ngoài, cánh chị em lập tức sử dụng " vũ khí truyền thống", tụt quần xông thẳng vào phía công an ôm chân, khiến chúng bỏ hết cả dùi cui, lựu đạn nhảy dựng lên như đỉa phải vôi.

Lợi dụng cơ hội có một không hai, cánh trai làng dùng đất đá ào ào ném theo.

Bị bao vây tứ bề, tối tăm mặt mũi, không những không làm gì được, còn có cơ bị đánh cho giập mặt, tên công an khốn nạn đành phải tìm cách chạy thẳng ra khỏi lều, trong tiếng chiêng trống, reo hò vang động của bà con.

Qúa cay cú trước sức áp đảo của bà con, đang từ sợ hãi thành phẫn nộ phấn khích, khiến thế trận đảo ngược, chúng tìm ra thủ phạm là những người đánh trống, khươ chiêng, bèn xông vào bắt người hăng hái nhất là anh Nguyễn Hữu Quý, còng tay vào khoá số 8 lôi đi.

Lập tức tiếng bà con hét lên:

- Không được bắt thằng bé. Nó không có tội!

- Công an bắt người vô cớ, bớ bà con.

- Thả ra, thả người ra ngay.

- Mặc! Giữa biển người kéo tới mỗi lúc một đông, Quý vẫn bị lôi đi xềnh xệch trong tiếng thét gào đau đớn , xót xa, bức xúc, phẫn nộ của bà con:

- Bớ bà con, phải giải thoát thằng bé, không được để cho chúng bắt, nó sẽ đánh chết...


Bà con bao vây xe cảnh sát. (Hình: DLT)


Hình ảnh anh thanh niên trong làng bị bắt vào trại giam trong lần đụng độ trước, bị chết âm thầm tức tưởi sau vài tháng tạm giam, hiện hình rõ nét trong trí óc mọi người... Như có thêm sức mạnh, sau tiếng hô của vài người.

- Xuống bênh xe lên bà con ơi

Tất cả cùng tràn xuống bãi để xe, nơi Quý đã bị đưa lên thùng xe, hai tay bị quặt ra phía sau xích vào thành xe.

Bỏ qua nguy hiểm đang rình rập, nơi lựu đạn cay có thể xịt bất cứ lúc nào, cả cơn mưa dùi cui quật xuống đầu, xuống cổ, cả trăm, cả nghìn con người như như một đám lửa khổng lồ, bất tận, cùng chặn ngang mũi xe của công an đang nổ máy lao đi. Ra lệnh:

- Dừng xe, thả thằng bé xuống, nó không có tội!

Không lường tới tình huống này, tên lái xe ngồi chết lặng trong cabin, mặt cắt không còn hột máu, tất cả bà con, trong cơn cuồng nộ, phấn kích, người tháo van xe cho lốp xe xì hơi bẹp dí, người nhảy ra đường chặn các xe đang lưu thông trên đường...Trong khi lái xe còn ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra, cả chục người đã nhảy lên ca bin, vỗ nhẹ vai tài xế, nửa khẩn khoản, nửa ra lệnh:

- Đề nghị bác dừng xe, xuống giúp bà con dân làng.

Cẩn thận hơn, họ còn nhã nhặn đề nghị lái xe cho muợn chìa khoá xe và đứng ngay bên cạnh đầu xe để người lái yên tâm.

Ngay lập tức đoạn đường rộng thênh thang tám thước, bị tắc nghẽn, hàng chục xe tải đang lưu thông trên trục đường số 6 phải dừng lại, giao chìa khoá cho các bác các anh trong làng, tạo thành một dòng sông người, bến xe dồn ứ, tắc nghẽn, kéo dài cả 4, 5 km.

Bên trong, ngay rìa đường , cả trăm người cùng xúm vào nâng chiếc xe ô tô chở "tội phạm nguy hiểm" ra lệnh:

- Thả người ngay lập tức, thả ra, nếu không thả, bà con có quyền lật đổ xe.

Không còn cách nào khác, trong khi lòng người phẫn nộ, nâng cao xe lên khỏi mặt đường, người đi đường biết rõ lý do cũng châu vào phản đối:

- Chính quyền sai rồi, đất người ta có sổ đỏ đàng hoàng, người ta không đồng ý nhượng lại cho doanh nghiệp với giá rẻ mạt, sao lại cậy thần, cậy thế, cậy dùi cui, lựu đạn, còng xích cưỡng chế đất của họ? - Thả người đi, tắc đường cả tiếng đồng hồ rồi, các anh muốn bạo loạn hay sao?

Sợ lòng dân đã chuyển, chiếc xe có thể bị lật nhào ra giữa đường bất cứ lúc nào, cái xảy nảy thành cái ung xấu hơn, lũ cướp hậm hực thò tay vào túi, lấy chìa khóa mở còng số 8 thả người.

Khi đó, chiếc xe đã xẹp cả 4 bánh mới được đặt xuống.

Hầm hè, gục gặc giữ miếng...hơn một tiếng rưỡi đồng hồ, không làm gì được trong khi thời gian giành cho việc cưỡng chế đã hết, lũ cướp đành phải cúi đầu bỏ đi, trong tiếng reo hò chiêng trống, tiếng " ê" ran ran của cả làng, từ đứa bé vừa tập nói, đến các cụ già gần đất xa trời. sống qua 3 chế độ, nhưng chưa hề thấy chế độ nào lại " cho dân và vì dân" đến cạn kiệt cả sinh lực, nguồn sống, tương lai con cháu như thế ...

Khi chính quyền "cướp sạch", rút sạch khỏi đồng làng, người dân nô nức ra về.

Thật là bài học làm người cho kẻ tham tàn bạo ngược. Cậy có tiền, dựa vào chính quyền xã, huyện để đè dân, cướp không của dân mảnh đất đã sinh lợi bao năm, không ngờ chính quyền qúa mục ruỗng thối nát, không thể tiếp tục hành xử, xấu, ác được mãi... đành trơ mắt ếch, ngẫm lời dạy của ông cha:

- "Tham thì thâm, đa dâm thì chết"

Tất nhiên đây mới chỉ là bước chuyển đầu tiên từ Trường Yên sang Trường ...loạn. Đảng cộng sản Việt Nam vốn lắm mưu nhiều kế, còn chưa dồn dân đến bước đường cùng, trong cảnh vô sản, bần cùng, đảng còn tiếp tục giương cao ngọn cờ đấu tranh giai cấp, đấu tranh giữa bè lũ cai trị và tầng lớp bị trị , cho nên đoạn tiếp theo của người dân xã Trường Yên sẽ là... đấu tranh... đánh trâu (đánh tan lũ đầu trâu mặt ngựa ra khỏi làng xã quê hương)


Trường... loạn 4-3-2009

Trần Khải Thanh Thủy

Radio Hoa Mai phỏng vấn chị Tạ Phong Tần

• Anh Trinh (Radio Hoa Mai)

Radio Hoa Mai: Kể từ hơn một năm qua, phong trào đấu tranh vì nhân quyền và công bằng xã hội đã phát triển mạnh mẽ ở Việt Nam . Mặc dù nhà nước Việt Nam đã thẳng tay đàn áp trù dập những người có tâm huyết lên tiếng nói một cách dũng cảm. Trong số những tiếng nói vì công lý đó, có chị Tạ Phong Tần là một cựu đảng viên, mà cũng là một cựu sĩ quan công an cộng sản Việt Nam . Hiện nay, chị là phụ tá của Luật sư Lê Trần Luật, một vị Luật sư đã chấp nhận những thử thách khó khăn để trợ giúp pháp lý cho những vụ án nhân quyền và dân quyền ở Việt Nam.

Cụ thể là vụ án chính trị của Ký giả Trương Minh Đức (đảng viên Đảng Vì Dân); vụ án của nhà văn Nguyễn Xuân Nghĩa, cô Phan Thanh Nghiên thuộc Khối 8406; và việc gần đây nhất là đứng ra bênh vực cho 08 giáo dân bị nhà nước Việt Nam vu tội ở Hà Nội.

Dư luận trong và ngoài nước hầu hết đều biết đến người phụ nữ dũng cảm này, qua các bài viết rất thẳng thắn và đầy tinh thần xây dựng được phổ biến công khai trên “Blog Công lý và Sự thật”. Cũng vì quyết tâm đấu tranh cho lẽ phải này, chị Tạ Phong Tần đã bị công an Việt Nam lưu ý tìm cách gây khó khăn trong cuộc sống cũng như sự mưu sinh.

Vào trưa ngày 04/03/2009, cơ quan an ninh đã chận bắt chị trên đường trở về văn phòng Luật sư pháp quyền nơi chị đang làm việc và giữ lại nhiều tiếng đồng hồ để tra hỏi, đe doạ, cảnh báo.

Để giúp đồng bào trong và ngoài nước có thêm chi tiết về nội vụ, chúng tôi đã liên lạc với chị Tạ Phong Tần để có một cuộc trao đổi ngắn để chia sẻ cùng với Chị. Và dưới đây là nội dung cuộc trò chuyện của phóng viên Anh Trinh (Radio Hoa Mai) với chị Tạ Phong Tần.


Nội Dung cuộc phỏng vấn

Ngày 04/03/2009

AT: Thưa Chị, Đài Hoa Mai chúng tôi có đọc các bài viết của Chị trên các diễn đàn, tuy ngắn nhưng rất là thực tế. Sự diễn cảm ngôn ngữ rất là bình dân dễ hiểu. Bất cứ ai đọc cũng hiểu cái diễn biến của xã hội mà Chị muốm đề cập đến, thì Chị có thể cho biết đây có phải là sự cảm thông đối với con người Việt Nam đang bị đối xử bất công trong chế độ CSVN, hay là điều Chị viết chỉ là sự trông thấy bình thường như những người khác?

Chị TPT: Những gì tôi viết ra là những cảm xúc của tôi, và khi mà tôi cảm thấy những vấn đề nó trái pháp luật, nó làm cho tôi bức xúc, không nói ra không được.

AT: Chị có nghĩ là, khi Chị làm một điều đi ngược lại với chính sách cai trị của nhà nước, thì không tránh được cái nguy hiểm trước mắt, Chị có suy nghĩ đến điều đó không?

Chị TPT: Nhà nước Việt Nam luôn nói rằng muốn xây dựng một nhà nước pháp quyền, và kêu gọi tất cả mọi người phải sống theo Hiến pháp và pháp luật, thì tôi đang làm việc đúng theo Hiến pháp và pháp luật đây. Tôi căn cứ vào pháp luật mà tôi nói, nếu người nào có hành vi sai pháp luật, thì tôi chỉ nói: “ À, người đó có hành vi trái pháp luật”. Như thế, thì không thể nói trái với ý muốn của nhà cầm quyền được. Nhà cầm quyền miệng thì nói là dân chúng phải nên sống và làm việc theo pháp luật, mà hễ người ta sống và làm việc theo pháp luật, thì không cho mà còn cản trở. Thì cái đó rõ ràng là nói một đàng, làm một nẻo.

AT: Điều mà Chị vừa phản ảnh thì đúng, rõ ràng là người nào mà lên tiếng nói cho sự thật, cũng như cho công lý hoặc là bênh vực cho những người thấp cổ bé miệng, thì đều bị nhà nước đã không xử sự đúng theo pháp luật, mà lại dùng một cái luật gì đó (?) để mà áp dụng đối với những người này, trù dập những người nói sự thật. Thưa Chị, được biết là ngày 04/03/09 trưa nay công an đã mời Chị lên làm việc, thì họ có gây khó khăn kế tiếp nào trong công việc của Chị?

Chị TPT: Đương nhiên là gây khó khăn, cái này không có phải là mời, mà là họ đã bắt người trái pháp luật. Bởi lẽ mời, thì phải mời lịch sự, chu đáo, phải biết tôn trọng người khác. Chứ mời không có nghĩa là, tui nói miệng tui mời đó, anh phải bắt buộc nghe theo ý tôi. Đó không phải là mời. Mặc dù họ mượn cái tiếng mời, nhưng không phải là mời. Và cái việc mời của họ không quy định trong một văn bản pháp luật nào cả. Hết cả tuần nay, họ mời hết người này đến người kia trong văn phòng của chúng tôi, người nào cũng hai, ba cái giấy mời , tối ngày cứ chạy đến cơ quan công an hoài, thì ở đây còn mở cửa làm ăn gì được. Khách nào mà vô khi mở cửa ra thì không có người nào trong văn phòng.

AT: Khi mà họ đưa vô trong phòng làm việc của công an, thì họ nói như thế nào? Lý do gì mà họ bắt Chị giữa đường như vậy, trong khi không có một cái lệnh bắt rõ ràng nào hết?

Chị TPT: Tôi đang đi ngoài đường, họ nắm cổ, họ quẳng lên xe thôi chứ nói lý do gì! Họ bảo là họ mời nhưng tôi không đi, nên họ mới làm như thế. Tôi phản đối, tôi nói với họ rằng: “Các anh mời thì các anh phải đưa trước giấy mời cho tôi 03 ngày để cho tôi sắp xếp công việc, chứ cái kiểu gì mà trưa đưa giấy mời biểu tôi sau giờ chiều lên cơ quan của họ. Hoặc là 4-5 giờ chiều đưa giấy bảo sáng lên. Cái đó tôi không đồng ý, vì kế hoạch làm việc tôi đã sắp xếp xong rồi, tôi không thể bỏ được”. Còn ở đây là họ làm cái kiểu đó là cái kiểu ra lệnh, dùng cái quyền lực để ra lệnh chứ không phải là mời. Mời người ta là phải thoả thuận như thế nào, phải hợp tình hợp lý, người ta phải sắp xếp cái công việc được mới đến chứ, họ biết công việc của họ, mà không biết đến công việc của người khác.

AT: Vâng, Chị ý kiến về vấn đề đó rất đúng. Thưa Chị là, chúng tôi được biết là Chị có giúp Luật sư Lê Trần Luật để đấu tranh pháp lý cho những người dân oan, cho những người giáo dân ở Giáo xứ Thái Hà kiện về đất đai. Công việc đó như thế nào, và có bị phía nhà cầm quyền Việt Nam đưa ra “đề nghị” không cho phép làm việc đó hay không?

Chị TPT: Tôi không phải là Luật sư bào chữa, mà tôi chỉ là trợ lý cho Luật sư Lê Trần Luật. Nhà cầm quyền Việt Nam đưa vấn đề thế nào với Luật sư, chứ không đưa ra đề nghị gì với tôi.

AT: Được biết trước đây Chị là một đảng viên của chế độ trong ngành công an. Và bây giờ là một cựu đảng viên của chế độ. Vậy động lực nào mà Chị đã có những suy nghĩ dũng cảm, khác những người công an bình thường để nói lên sự thật về một cái xã hội bất công như vậy?

Chị TPT: Thì thử sống trong một xã hội bất công như chúng tôi, thì tự nhiên Chị có động cơ.

AT: Khi mà Chị làm một điều có ý nghĩa cho xã hội và người dân, Chị có cảm thấy rằng Chị rất là thoải mái và có một cái niềm hãnh diện cũng như là có một sự lo âu nào không?

Chị TPT: Tôi không nghĩ rằng, tôi làm được một cái gì cho người dân hết. Đơn giản là tôi chỉ nói ra một cái sự thật, mà đang diễn ra hằng ngày chung quanh tôi thôi. Nếu có ai đó nhìn vào cái sự thật đó, mà phát hiện một điều gì đó mà có ích cho họ, thì tôi rất là mừng.

AT: Thưa Chị, công việc của chị hiện bây giờ hoặc trong đời sống của gia đình Chị, thì có bị khủng bố hoặc bị đe doạ gì không?

Chị TPT: Bản thân tôi thì bị khủng bố đây. Mấy năm nay thì tôi không về nhà, coi như là tôi chấm dứt các mối liên lạc với gia đình, để cho những người ở nhà khỏi bị quấy rầy.

AT: Nếu như vậy, là Chị sống đơn độc hay thế nào? Chị có thể chia sẻ để mọi người quan tâm có một sự thông cảm với Chị.

Chị TPT: Đương nhiên khi mà mình sống đơn lẽ thì cũng có những khó khăn của cái người sống độc thân. Nhưng đối với tôi, thì quan trọng là mình sống như thế nào để nó có ý nghĩa một chút thôi.

AT: Qua những bài viết của Chị rất là có giá trị. Đối với một đất nước như vậy thì cái giá trị của bài viết nó nói lên cái giá trị tình người, cái giá trị nhân bản. Tuy nhiên vẫn bị nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam chối bỏ cái sự thật đó. Và vì vậy nên họ mới trù dập, mới khủng bố cái tinh thần của Chị, cản trở những việc làm ý nghĩa của Chị. Vậy những cái khó khăn trước mắt như vậy, Chị có cảm thấy rằng là đủ nghị lực để bước trên một con đường đi mà cảm thấy rằng làm theo lương tâm của mình.

Chị TPT: Tôi nghĩ là một khi tôi đã nói sự thật, thì không có gì cản trở tôi được hết. Còn ai muốn che giấu sự thật thì kẻ đó đồng loã với các tội ác.

AT: Qua một thời gian, Thủ tướng nhà cầm quyền CSVN Nguyễn tấn Dũng đã lập nên Ban Phòng chống tham nhũng. Là người trong nước, Chị có thấy nó có những tác dụng gì? Có thể nó không được hoàn toàn tuyệt đối, nhưng ít ra có thể nhìn thấy được một tương lai tốt đẹp cho công việc của Ban Phòng chống tham nhũng này không? Chứ ở ngoài nước thì thấy tình trạng này hầu như nó còn nặng nề hơn?

Chị TPT: Khi mà một nhà nước chưa có cái hệ thống tam quyền phân lập thì cái việc chống tham nhũng nó không có hiệu quả. Tại vì những người có quyền tham nhũng là những kẻ có quyền cao chức trọng và nắm các vị trí có quyền quyết định các vấn đề đó, thì làm sao mà chống được. Thành ra cái việc chống tham nhũng nó rất là hạn chế, càng chống thì nó lại càng tăng. Vì bởi lẽ, anh vừa làm đại biểu Quốc hội, anh vừa làm Bộ trưởng, hay làm Chủ tịch Tỉnh hay là gì gì đó… Thế thì nghĩa là người ta không thể tránh khỏi cái tình trạng là cơ quan lập pháp làm có lợi cho cơ quan hành pháp, tức là có lợi cho ngành nghề của cái Ông Bộ trưởng đó hay là có lợi cho quyền hành của Chủ tịch tỉnh đó.

AT: Vâng, mời Chị gửi một câu nói, nói từ trái tim của Chị đến các đồng hương hải ngoại rất là quan tâm đến trường hợp của Chị và rất là ngưỡng mộ những bài viết của Chị, cũng như người Việt Nam trong nước có quan tâm giống như vậy.

Chị TPT: Tôi có hy vọng là mọi người đừng có phân biệt trong nước hay ngoài nước, mà hãy đoàn kết cùng nhau để xây dựng một đất nước Việt Nam văn minh tiến bộ, có thể tự hào với các cường quốc Năm châu. Chứ đừng để cho người ta cứ tối ngày cứ xếp hạng mình là Nhất, Nhì tham nhũng hay là chỉ số công khai minh bạch nó quá bê bếch, tôi thấy tôi xấu hỗ lắm.

AT: Vâng, cảm ơn Chị đã chia sẻ với Anh Trinh Đài Hoa Mai, dù là những giây phút ngắn ngủi. Nhưng những lời nói của Chị đã nói lên cái suy nghĩ cũng như quan điểm của Chị.

Thứ Năm, 12 tháng 3, 2009

CSGT Định Quán, Đồng Nai đánh dân!

(Bài copy của X-cafe)


Khoảng 9g sáng ngày 1/3/2009, tại ấp Đồng Xoài, xã Túc Trưng, huyện Định Quán, tỉnh Đồng Nai đã xảy ra vụ việc CSGT đánh dân.



Theo chị Đặng Thị Huệ, người bán bánh mì cách điểm CSGT đánh dân khoảng 5-7m tường thuật như sau: "Một chiếc xe hàng vượt qua cùng chiều và đụng vào xe máy, người điều khiển xe máy ngã vào người CSGT, thế là CSGT đứng lên nắm cổ áo người điều khiển xe máy và đánh, số CSGT còn lại cũng phụ vào đánh, người thì dùng ba-toong đánh, người thì đạp, người thì đấm. Thấy vậy tôi mới la lớn lên CSGT đánh dân! Sau đó dân túa ra ngày càng đông". Chị Huệ thấy đánh nhiều quá nên bức xúc nói thêm: "Nếu là con cháu tui, tui lấy dao chém liền!".






Sau khi dân túa ra, CSGT bỏ chạy, và người dân chiếm lĩnh đoạn đường đó trên 3 tiếng. Họ đem cả dù ra giữa đường để che nắng cho người bị nạn - môt hiện tượng đoàn kết của dân đen bị áp bức. Có lẽ lần này CSGT rút kinh nghiệm những lần trước nên chận xe 2 đầu cách điểm đánh dân khoảng 3km, vì vậy hiện trường không hỗn loạn. Khoảng 12 giờ trưa tôi rời khỏi hiện trường, không biết đoạn kết như thế nào? Bác nào biết thông tin thêm giùm.












Cuộc cách mạng toàn dân có lẽ sẽ bắt đầu ở Đồng nai


Lần đầu tiên tôi tận mắt thấy CSGT sợ dân không dám đến gần, đứng cách đó khoảng 500m.

-----------------


Tối ngày 2/3/2009, Đài truyền hình Đồng Nai đưa tin về sự kiện xảy ra ở xã Túc Trưng, huyện Định Quán ngày 1/3. Theo bản tin, ĐTH đã lên án anh Lâm và gia đình anh đã vu oan cho lực lượng công an đã đánh anh... Mời quý vị theo dõi hai video clips sau đây để thấy rõ Đài truyền hình Đồng Nai dối trá như thế nào!


Clip do người dân ghi hình:



http://www.youtube.com/watch?v=iD98x4ZmiME


Clip của đài Truyền Hình Đồng Nai:

http://www.youtube.com/watch?v=527qDi6ZURQ

Cảnh sát giao thông (CSGT) huyện Định Quán đánh một người dân sáng ngày 1/3/2009 tại khu vực ấp Đồng Xoài, xã Túc Trưng, Định Quán, Đồng Nai

Người thanh niên bị đánh tên Lâm (mặc áo carô trắng xám, tóc ngắn, mắt một mí), thường trú tại xã Gia Tân, huyện Thống Nhất. Sau khi xác định được nơi ở của anh Lâm, công an chìm đã xuống tận nhà anh thuyết phục bố anh lên đưa con về nhà, không làm biên bản gì cả!!!

Anh CSGT bị va chạm anh Lâm khi bất ngờ ra chặn xe anh này chính là Nguyễn Trường Giang (số hiệu 404-152). Chính anh này là người đầu tiên túm áo anh Lâm đánh túi bụi, sau đó các CSGT ngồi bên trong cũng lao ra đánh hội đồng, vừa đánh vừa hô to: “Tao đánh cho chết m. mày luôn”. Kết quả là anh Lâm bị tét đầu, chảy máu. Trong hình là cảnh sau khi đã được chùi máu trên đầu.


Có ba người can đảm đứng ra bênh vực người bị nạn là bà Tư bán bánh mì ngay tại nơi xảy ra sự việc (người chứng kiến sự việc từ đầu), người chạy xe ôm, và anh thanh niên cởi trần. Những người này yêu cầu lập biên bản ngay tại nơi xảy ra sự việc, nhưng công an xã Túc Trưng (không mặc sắc phục – đội nón bảo hiểm có chữ ‘JICO’) đòi đưa về trụ sở xã để giải quyết!!!

Có rất nhiều công an chìm quay phim và chụp hình người dân, nhất là những người dám lên tiếng bênh vực người bị ức hiếp. Nhưng khi bị người dân chụp hình và quay phim lại thì đe dọa đập máy, chửi rủa người quay phim,…

Có một CSGT đã dí roi điện vào người dân. Bị phát hiện va phản đối dữ dội, anh này đã leo lên chiếc xe chuyên thu gom xe máy vi phạm giao thông và chạy mất.

Được sự bao che của công an địa phương, các CSGT đã rút lui an toàn không để lại biên bản của việc CSGT đánh người.

Thế mà Đài truyền hình Đồng Nai tối 2/3/2009 lại đưa tin hoàn toàn trái ngược: họ đổ lỗi cho anh Lâm và gia đình anh!!!

Đã thấy thấp thoáng bóng dáng Minh chủ

(GTC 01/03/2009)



Trước những chính sách không hợp lòng dân đã gây ra những vụ biểu tình, xô xát lan tràn từ Bắc tới Nam, để giặc Tàu chiếm biển chiếm đất của cha ông từ ngàn xưa, rồi nạn dối trá, tham nhũng, xà xẻo của cán bộ tràn lan, lòng tin của người dân vào nhà nước Cộng sản như mảnh đất hạn hán lâu ngày, nứt nẻ cằn khô,Đảng CSVN chỉ còn là 1 thực thể mục nát, chất chứa đầy những loài ký sinh chỉ biết đặt cái lợi cá nhân lên trên hết, chỉ biết chèn ép gây uất ức mà quên đi sức mạnh của toàn dân, khi đã bật lên thì chắc chắn không thể nào chống đỡ nổi.



Ở đâu có áp bức, ở đó có đấu tranh, khi lòng dân đã khát khao cháy bỏng, ắt sẽ nảy sinh những lực lượng có khả năng đưa đất nước trở lại con đường chính nghĩa ngay thẳng cần phải có, chúng ta hãy điểm qua những lực lượng này:



_Thành phần đầu tiên nhận ra cần phải làm một cuộc cách mạng thay đổi chính là giới trí thức, rất nhiều người trong giới này đã đấu tranh đòi tự do, dân chủ, nhân quyền và đã phải chịu nhiều thiệt thòi ra tù vào tội, nhưng điều này đã không hề làm giảm đi số người đấu tranh mà có khuynh hướng ngày càng tăng lên gấp bội, chắc chắn đây là cái nôi sẽ sinh ra một minh chủ tương lai.



_ Thành phần thứ hai cảm thấy bất mãn lại chính là những nhân vật trong bộ máy cầm quyền đảng trị, biết rất rõ những thối tha mục nát nên những người còn biết nghĩ về tổ quốc nhận ra rằng một cuộc cách mạng lật đổ là không thể tránh khỏi, nếu không làm thì cũng có những thành phần khác làm( điều này đã từng xảy ra ở Liên xô).



_Lực lượng có sức mạnh tiềm tàng nhất trong cuộc cách mạng này chính là tôn giáo, với số lượng đông đảo vượt trội, nếu Phật giáo kết hợp được thành 1 khối thống nhất, chắc chắn sẽ tạo thành sóng thần cực mạnh không gì cản nổi, chúng ta còn phải chờ đợi điều này. Công giáo, tuy số lượng chỉ chiếm 1/10 dân số, nhưng là một khối thực sự đoàn kết, đã là một cái gai trước mắt Đảng CSVN, và hiện nay có thể coi Công giáo như một Đảng đối lập, có sức mạnh hầu như không thể đè bẹp, tuy thế, Công giáo lại không thể và cũng không muốn lãnh đạo đất nước, TGM Ngô quang Kiệt, Cha Nguyễn văn Lý, chắc chắn không thể là ứng cử viên.



Như thế chúng ta thấy rằng một Minh chủ trước hết phải có được lòng quả cảm không sợ gian nan, sẵn sàng làm tất cả để bảo vệ người dân, bảo vệ những người đấu tranh cho tự do dân chủ, bảo vệ cho chính nghĩa, và phải không là người của riêng tổ chức, đoàn thể, hay tôn giáo nào, Minh chủ phải được sự ủng hộ của tất cả những người đấu tranh vì dân chủ, tạo được niềm tin cho họ, phải có khả năng tập hợp được sức mạnh của các tôn giáo, nhất là của Công giáo, nhưng điều quan trọng nhất là Minh chủ phải dám CÔNG KHAI ĐƯƠNG ĐẦU để đấu tranh vì chính nghĩa, từ đó, những lực lượng đấu tranh trong toàn dân sẽ đứng lên để bảo vệ Minh chủ của mình, và trong những điều kiện khắt khe như thế, đã có một người đã đáp ứng được tất cả, đây chẳng phải là người xa lạ với chúng ta, tôi sẽ không nói ra, nhưng mỗi chúng ta sẽ có trách nhiệm phải nhận ra Minh chủ và cùng ông đứng lên để xây dựng lại nước Việt này, có lẽ bây giờ cũng có những ý kiến không đồng tình về điểm nào đó, nhưng chúng ta phải nhận ra rằng, nếu không công nhận Minh chủ bây giờ, thì có lẽ sẽ còn rất lâu mới có người xứng đáng để thay thế. Vì dòng máu Lạc Hồng bất khuất, vì một Việt nam tự do, dân chủ, nhân quyền, chúng ta hãy hợp lại thành mũi nhọn để xuyên thủng cái khối ung nhọt CSVN.





Cô giáo tương lai cắt cổ người tình đại gia, cơn bão đang đến?

(bài này được copy từ Blog Nguyễn Ngọc Phương)



Thời gian gần đây cảm giác bất an không chỉ đến với nhiều người Việt Nam mà còn lan đến nhiều người nước ngoài sống tại Việt Nam. Bật Tivi, hết đài truyền hình VTV ( Việt Nam), BCC rồi CNN nơi nào cũng ra rả cảnh báo suy giảm kinh tế; rồi thông tin, dự báo các Ngân hàng lao đao, công ty Chứng khoán gặp khó khăn tới tấp đến mặt người xem; rồi CPI ( chỉ số giá tiêu dùng) Hà Nội và TP HCM tăng dù Việt Nam đang khó khăn kinh tế, khiêm nhường, thỉnh thoảng chạy dòng tít trong các bản tin Kinh tế, rồi dịch H5N1, dịch lở mồm long móng lây lan nhiều nơi & nhà nước không có khả năng kiểm soát, rồi nạn thuốc sâu tẩm sẵn trong rau, rồi sữa có Melanin, rồi bắn giết tại Quảng Ninh, xác người trôi trên sông, rồi Quan chức nhà nước lấy tiền hỗ trợ Tết người nghèo chia cho người giàu hơn, rồi giả chữ ký rút tiền Ngân hàng lớn nhiều lần mà không ai phát hiện, … để an lành, giải pháp của một số người là tắt Ti vi và đi dạo, thà hít không khí ô nhiễm của đô thị. Chưa dứt được Truyền hình mấy hôm thì Báo chí và báo mạng lại mang đến cho độc giả một bữa tiệc thịnh soạn về vụ “Cô giáo tương lai cắt cổ người tình đại gia trong chiếc ô tô bạc tỉ”. Như tại đây, ở đây, ở đây, rồi ở đây, ở đây nữa này. Những hướng dẫn chi tiết đến mức trẻ em cũng có thể bắt chước theo, bổ sung thêm lượng kiến thức mới chỉ biết cách hiếp, làm tình và giết người sơ đẳng.



Lướt trên Internet, tôi thấy nhiều Blogger lên tiếng phản đối cách hành xử của Báo chí khá gay gắt, cá biệt một số đưa ra những số ý kiến khác giới báo chí. Tôi đặt các ý kiến của các Blogger tại đây để tham khảo. Các suy luận chỉ là những suy đoán chưa qua thẩm định và tôi không chịu trách nhiệm về suy nghĩ và thái độ của những bạn đọc bài viết này.



  1. Trong những số báo đầu tiên có nhắc đến một người phụ nữ đi tập thể dục phát hiện nhưng sau đó đồng loạt hiệu chỉnh thành anh vệ cảnh Phạm Văn C Bộ Ngoại giao Đoàn phát hiện. Vậy người phụ nữ bí ẩn đó là ai? Tại sao đến thời điểm hiện tại các bài báo đều đã tự động thay đổi người phát hiện trong các số đã đăng?
  2. Với ghế trước trái ngả ra sau để thuận lợi cho Nguyễn Tiến Chính sàm sỡ, Vũ Thị Kim Anh sẽ ngồi giữa hai ghế trái và phải ( so với hàng ghế trước) gần cửa phải. Với vị trí đó dễ dàng nhất để cắt cổ, và khi hoảng loạn muốn thoát khỏi xe, theo bản năng tự nhiên Kim Anh sẽ chọn cửa hậu phải để thoát do ra dễ dàng và gần hung thủ hơn. Tuy nhiên hiện trường lại cho thấy Kim Anh mở cửa hậu trái do vết máu còn dính trên nắm cửa hậu trái
  3. Về hành vi tự nhiên, khi mở cửa vào xe sẽ kéo núm cửa, khi đóng sẽ đẩy cánh cửa. Tuy nhiên ảnh tư liệu hiện trường lại cho thấy Kim Anh rất cẩn thận cầm núm cửa đẩy vào.
  4. Theo báo An ninh Thủ đô, kết quả pháp y tử thi xác định nạn nhân bị 1 vết cắt bằng vật có cạnh sắc, mỏng làm đứt tĩnh mạch ở cổ và đứt 1/2 cuống họng. Với vết cắt này, Oxy sẽ không cung cấp lên não, nạn nhân sẽ hoảng hốt, giãy giụa, kích thích, ý thức lú lẫn, lộn xộn, thay đổi mức độ tỉnh táo ( y học chứng minh). Nạn nhân sẽ loạng choạng, đi xe chậm và dễ gây tai nạn trong đêm. Bằng chứng chiếc Lexus bị móp đầu trái, nhưng điểm kỳ lạ làm thế nào nạn nhân có thể lái xe đi qua con Mương nhanh và an toàn? Nếu anh ta trong tình trạng sức khoẻ tốt mà vừa nghe điện thoại vừa lái xe cũng khó có thể phóng nhanh qua con Mương đó. Tình tiết này không được đề cập trong thực nghiệm.
  5. Cũng theo VNExpress, Chảy nhiều máu, anh Chính cố điều khiển ôtô đi tìm nơi cấp cứu, song chạy được khoảng 800 m đến phố Vạn Bảo , tuy nhiên theo nhiều anh xe ôm nói đi xe máy nhanh cũng không thể phải mất 5-8 phút mới được, trong khi anh Chính tiến triển dần tới tình trạng "sốc" ( y học chứng minh), người lái xe còn mất nhiều thời gian hơn. Cơ quan chức năng nhận định, thời gian hung thủ gây án đến khi nạn nhân tử vong chừng 5-10 phút. Tuy nhiên khi đứt động mạch cảnh, nạn nhân sẽ tử vong chỉ trong vòng chưa đầy 5 phút do máu chảy ra thành tia và phun mạnh, não, tim và thận sẽ bị tổn thương nghiêm trọng. Như vậy uẩn khúc này giải thích ra sao? Thật khó lật đổ sự bất hợp lý này.
  6. Cũng gần nơi nạn nhân tử nạn có bệnh viện Quốc tế Hoa kỳ ( 367, Kim Mã) việc quay đầu xe tưởng chừng rất hợp lý, tuy nhiên nạn nhân là một người làm kinh doanh, lái xe lâu năm chắn chắn biết phía tay phải phố Vạn Bảo giao với Kim Mã là bãi đỗ xe, sửa xe và một số đơn vị không phải Bệnh viện. Nơi đỗ xe là một nơi có an ninh cao. Chủ ý hay vô tình?
  7. Theo lời khai của Kim Anh, hung khí là con dao gọt hoa quả có độ dài khoảng 20 cm. Với hung khí này cắt tiết gà trong 3 vết cắt đã khá khó khăn. Tuy nhiên theo kết quả pháp y tử thi, xác định nạn nhân bị 1 vết cắt bằng vật có cạnh sắc, mỏng làm đứt tĩnh mạch ở cổ và đứt 1/2 cuống họng. Theo kinh nghiệm sử dụng các loại dao thì chỉ có dao mổ và dao chọc tiết lợn mới có khả năng sát thương lớn như vậy chỉ với một nhát cắt. Như vậy hung khí phải chăng phải là một loại khác và do một người khoẻ mạnh hơn Kim Anh rất nhiều gây ra?
  8. Theo thượng sỹ H. ( người yêu Kim Anh), sau khi gây án, Kim Anh đến nhà H. rất muộn ở phố Nguỵ Như Kon Tum. Thấy Kim Anh vẻ mặt bình thường như mọi hôm. Hai người đi ăn rồi phóng đến một nhà nghỉ. Họ cùng ở trong nhà nghỉ đến 12 giờ trưa hôm sau. Khoảng 22h15 ngày 18/2, Vũ Thị Kim Anh bị bắt giữ tại ngã ba Khuất Duy Tiến - Nguyễn Huy Tưởng khi vừa từ nhà người yêu ra. Tại cơ quan công an, Kim Anh tỏ ra khá bình tĩnh. Vẻ tình tĩnh ngay khi gây án và khi bị bắt, đồng thời vẫn bình thản hưởng thụ tình yêu, phải chăng Kim Anh đã dự đoán trước?
  9. Theo báo Pháp luật TP HCM, nạn nhân là cựu chiến sỹ công an và hiện đang kinh doanh quặng ở Cao Bằng. Một mặt hàng giới kinh doanh đánh giá không phải ai cũng kinh doanh được. Vậy có mối quan hệ gì với những điều thiếu logic trong vụ án?
Giờ không xem phim, không đọc báo chí, báo mạng thì làm gì? Có lẽ nghe nhạc là có đỡ phải nghĩ ngợi nhiều. Nếu bạn đang có tâm trạng chán nản, thất vọng bạn cùng nghe bản Courage của Manowar với tôi nhé.



So for now wave good-bye and leave your hands held high

Hear this song of courage long into the night



And the wind will bear my cry to all who hope to fly

Hear this song of courage ride into the night



Battles are fought by those with the courage to believe

They are won by those who find the heart

Lại dối trá vu cáo !

Sáng nay 25/2/2009, trong khi luật sư Luật đang ở Hà Nội để hướng dẫn các giáo dân khiếu nại đài truyền hình Việt Nam thông tin sai sự thật, thì tại văn phòng của ông, công an Tp. Hồ Chí Minh sau khi vu cáo vào ngày hôm qua, đã tổ chức cưỡng chế tài sản, tịch thu nhiều máy tính, thiết bị thuộc sở hữu của ông.












Mời các bạn đọc bài viết sau của Bút Thép




Khi viết những dòng này lòng tôi vẫn còn đang sôi sục giận dữ và tràn đầy cảm giác phỉ nhổ đối với tác giả Quốc Huy, kẻ viết bài báo mang tính chất bôi nhọ LS Lê Trần Luật, qua bài : " Chi nhánh văn phòng luật sư Pháp Quyền: Gian dối, quỵt tiền đối tác". Đã đăng trên báo CA TP HCM ngày 24/02/2009.



Trong bài báo có đoạn : " Theo nguồn tin riêng của chúng tôi, ngoài những việc trên, Lê Trần Luật còn bày trò “ra tay nghĩa hiệp, đứng ra nhận bào chữa miễn phí cho các bị cáo trong vụ án gây rối trật tự công cộng tại trụ sở UBND quận 9. Miệng nói “miễn phí” nhưng tay của Luật thì thu 15 triệu đồng từ thân nhân của các bị cáo. Ngày 22-7-2008, lúc vụ án được đưa ra xét xử, Luật chẳng cử một luật sư nào đến, còn bản thân anh ta thì... vi vu tận Phú Quốc để làm một phi vụ khác. ".



Tôi là một người dân quận 9, có chứng kiến trực tiếp việc khiếu nại khiếu kiện của người dân bị mất đất bởi khu công nghệ cao (CNC). Đồng thời là người chứng kiến rõ sự việc mời LS Lê Trần Luật bào chữa cho những người dân bị CQQ9 bắt giam trong vụ việc gọi là "Vụ án gây rối trật tự công cộng" ngày 22/11/2007. Với trách nhiệm và lương tri của một trí thức, tôi thấy mình cần phải lên tiếng nói cho rõ sự thật liên quan đến LS Luật mà tác giả Quốc Huy cố tình xuyên tạc và bôi nhọ.



Sau khi CQQ9 lập vụ án "Gây rối trật tự công cộng" đối với vụ việc ngày 22/02/2009. Tôi cùng với thân nhân của những người bị bắt chạy đôn đáo khắp thành phố Sài Gòn tìm LS bào chữa. Hầu hết các LS chúng tôi tiếp xúc đều tỏ vẽ e dè sợ hãi khi nghe đến vụ án. Họ nói rõ quan điểm là muốn giúp bà con nhưng vì vụ án dính líu đến các cấp chính quyền quá cao, từ Tp đến Trung ương, nên họ sợ. Có chứng kiến trực tiếp thái độ của các LS đó mới thấy cái hèn hạ của người trí thức trong chế độ cộng sản tồi tệ như thế nào. Chỉ có một vài người là dám sẳn sàng đứng ra bảo vệ quyền lợi bà con dân oan quận 9. Trong đó có LS Lê Trần Luật, người thích hợp nhất vì không bị xung đột quyền lợi tại vụ án ở Quận 9 và khu CNC ( một số LS khác có thân chủ liên quan đến khu CNC).



Hầu hết bà con dân oan bị bắt đều là những người dân nghèo, thất học. Cho nên, ngay lần tiếp xúc đầu tiên thân nhân những người bị bắt bày tỏ nguyện vọng muốn nhờ LS Luật bào chữa miễn phí cho thân nhân của họ đang bị CQQ9 bắt giữ. Không một chút ngần ngại và với sự thông cảm sâu sắc, LS Luật vui vẽ đồng ý không điều kiện.



Tuy nhiên, nhiều người dân quận 9 ( những người cùng cảnh ngộ với các bị cáo, không phải thân nhân các bị cáo ) đã nhiệt tình tự nguyện đóng góp một ít tiền cho VP LS Luật chi phí cho nhân viên chạy tới chạy lui lo hồ sơ vụ án. Số tiền đóng góp như trên là rất nhỏ nhoi so với chi phí thật sự nếu muốn thuê LS các Vp LS khác bào chữa. Ví dụ trước đó VP LS Q.X ra giá là 50 triệu đồng cho một bị cáo. Nếu tính ra với 9 bị báo là 450 triệu đồng, một khoản chi phí quá lớn với người dân nghèo quận 9.



Sự đóng góp của người dân là hoàn toàn tự nguyện, bởi cảm kích trước tấm lòng của LS Luật và muốn góp một chút chi phí cho các luật sư trẻ của VP LS Pháp Quyền để đổ xăng, trà nước cũng như giấy tờ,...



Lúc đầu LS Luật nhất quyết từ chối, nhưng sau đó bà con quá nhiệt thành thuyết phục nên LS Luật đồng ý (qua điện thoại) cho nhân viên cầm tiền bồi dưỡng từ bà con quận 9. Chúng tôi khẳng định: LS Lê Trần Luật chưa lần nào nhận tiền trực tiếp từ bà con quận 9.



Từ khi nhận bào chữa cho các bị can dân oan quận 9, LS Luật đã nhanh chóng tham gia với các nghiệp vụ cần thiết để làm sáng tỏ vụ án và bảo vệ quyền lợi của người dân. Tuy nhiên, như chúng ta điều biết, bằng nhiều cách khác nhau, CQQ9 đã tìm mọi cách cản trở công việc của LS Luật và nhân viên VP Pháp Quyền như gây khó khăn trong tiếp xúc với các bị can, bị cáo; gây khó khăn trong việc thu thập tang chứng vật chứng vụ án,...... Và LS Luật đã khởi kiện hành vi của ông Nguyễn Minh Luân , phó TT cơ quan điều tra quận 9 và là trưởng nhà tạm giữ quận 9, ra tòa án quận 9.



Việc LS Luật vắng mặt tại phiên tòa ngày 22/07/2009 là một biện pháp nghiệp vụ nhằm yêu cầu Tòa Án Quận 9 hoãn xét xử để thu nhập chứng cứ nhằm bảo vệ tốt nhất cho các bị cáo. Trước khi LS Luật vắng mặt, Ông cũng đã bàn bạc và được sự chấp thuận của thân nhân các bị cáo. Tuy nhiên do không hiểu luật cũng như bị đại bàng đàn áp ( do ai bật đèn xanh vậy?) trong thời gian bị giam ở CAQ9 nên các bị cáo đều chấp nhận Tòa xét xử mà không có LS. Điều này khiến cho LS Luật rất thất vọng và trăn trở.



Sau phiên sơ thẩm, LS Luật đặt niềm tin và công sức vào phiên phúc thẩm. Tuy nhiên các LS của VP Pháp Quyền đều không thể tiếp xúc các bị cáo để làm đơn phúc thẩm (Vụ việc này có nhiều uẩn khúc, tôi đang điều tra và sẽ có bài tương thuật trong thời gian tới.). Không một bị cáo nào xin phúc thẩm nên không có phiên tòa phúc thẩm. LS Luật rất bực mình vì sự thiếu hiểu biết pháp luật của các bị cáo (Thực ra là do sợ bọn đại bàng đàn áp nên các bị cáo không dám làm đơn xin phúc thẩm). Ông rất buồn bực vì chuyện này.



Quận 9 là nơi LS Luật có các mối quan hệ tốt trong nghề nghiệp của mình nhưng vì vụ án của dân quận 9 mà ông trở thành kẻ đáng ghét đối với nhiều người trong CQQ9. Và cũng kể từ khi có vụ án của dân oan quận 9 mà chi nhánh VP LS Pháp quyền tại quận 9 phải đóng cửa.



Dù không bào chữa được cho bà con dân oan quận 9 nhưng những gì mà LS Luật thể hiện đã làm cho bà con rất thương yêu ông. Họ thông cảm cho hoàn cảnh của ông khi ông tham gia bảo vệ quyền lợi cho người dân oan quận 9. Ông đã trở thành người bạn thân thiết và là LS đáng kính của mọi người dân oan nơi đây.



Tác giả Quốc Huy viết về ông trong đoạn trích dẫn như trên là hoàn toàn sai sự thật. Cố tình xuyên tạc một việc làm tốt đẹp của một người LS chân chính thành một kẻ có tính chất lừa gạt là hành vị bôi nhọ nhân phẩm người khác một cách trắng trợn, bỉ ổi và vô lương tâm. Đó không phải là cách viết của một nhà báo có tư cách, có lòng tự trọng. Đó là cách viết của bọn bồi bút.



Tôi không biết các vụ việc khác về LS Luật do Quốc Huy viết trong bài " Chi nhánh văn phòng luật sư Pháp Quyền: Gian dối, quỵt tiền đối tác" có đúng sự thật hay không. Nhưng chỉ riêng với những gì tôi biết về vụ việc liên quan đến quận 9 như đoạn trích dẫn trên là hoàn toàn dối trá. Tôi tự hỏi nguồn tin anh ta có được từ đâu? Hôm Tòa án xét xử phiên sơ thẩm ngày 22/07/2008, chính tôi đã gửi thư báo cho hơn hai mươi tờ báo "lề phải" đến dự mà không thấy một ai dám đến. Vậy mà hôm nay tác giả Quốc Huy lại viết là "...theo nguồn tin riêng....". Phải chăng nguồn tin đó từ bọn chó săn thường xuyên đeo bám, đánh hơi, rình rập người dân quận 9? Tác giả mang bút hiệu Quốc Huy mà viết như vậy thì quả là một sự báng bổ cho Quốc Huy của nước CHXHCN Việt Nam.



Bút Thép